Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 819: Thân phận thật sự



Chiến Hàn Quân nhìn chiếc hộp gỗ có phần cũ kỹ đó, ánh mắt rơi vào ổ khóa mật mã tỉnh xảo. Khóa mật mã này, sử dụng kỹ thuật mã hóa kiên cố nhất của ba mươi năm trước. Chắc hẳn chiếc hộp này, có giấu một bí mật kinh thiên động địa mà không thể nói ra cho bất kỳ ai biết.

“Mở ra”

Diệp Phong dễ dàng giải mã được khóa mật mã, mở ra nguyên vẹn mà không làm tổn hại đến chiếc hộp gỗ.

Bên trong là một chiếc khóa trẻ em được đúc bằng vàng, có khắc bốn chữ lớn phú, quý, bình, an được khắc một dòng ký tự nhỏ, đó là một dòng thời gian bằng chữ chìm: ngày chín tháng chín năm…. Ngôn Tình Hài

Mặt trước có khắc chữ nổi tên địa danh và tên người. Thủ đô Hà Nội, Bạch Bạch Tuyết Lan. Bên cạnh còn có hai chữ nhỏ hơn theo hàng dọc, bố Bạch Thư Hoàng và mẹ Trần Mộc Hiền.

Trong đáy mắt của Diệp Phong tràn đầy kinh ngạc!

“Nói cho tôi biết, bên trong này rốt cuộc là giấu bí mật gì?” Chiến Hàn Quân nhìn Diệp Phong đang ngơ người ra hỏi.

Diệp Phong cẩn thận đưa chiếc khóa vàng chuyển cho Chiến Hàn Quân, kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc, thì ra cô hai nhà họ.

Nghiêm, thật sự không phải là con gái ruột của Thôi Như An và Nghiêm Chính”

Sau khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy chiếc chìa khóa trẻ em, trong đáy mắt của anh hiện lên một tia chế nhạo: “Tôi vốn đang cảm thấy khó hiểu, tại sao mẹ nuôi t: ¡ yêu thương Nghiêm Hiểu Như đến như vậy, hóa ra đó mới là máu mủ ruột thịt của bà ấy, nhưng mà, mẹ nuôi tôi và Bạch Thư Hoàng vậy mà lại có một vụ bê bối như vậy, nếu sự việc này bị bố nuôi của tôi biết được, chỉ sợ bố nuôi sẽ không dung thứ cho bà ấy. Suy cho cùng, loại người kiêu ngạo như bố nuôi tôi, làm sao lại có thể cho phép vợ của ông ta cùng người anh em tốt nhất của mình phản bội sau lưng của ông ấy như vậy”

Đáy mắt Diệp Phong lộ ra ý cười nhạt như đang cười trên nỗi đau của người khác: “Tổng giám đốc, chúng ta đã nắm được bí mật này. Chúng ta bất cứ lúc nào đều có thể khiến cho Chiến Bá Kiên và Bạch Thư Hoàng thân bại danh liệt. Bọn họ gần đây không phải rất liều lĩnh sao, làm khó dễ chúng ta ở khắp nơi, cần nhắc nhở bọn họ một chút không, để cho bọn họ ở trước mặt của chúng ta làm người khiêm tốn một chút Chiến Hàn Quân nói: “Bí mật này là vũ khí tốt nhất để cản trở Chiến Bá Kiên và Bạch Thư Hoàng, hãy đem bí mật này giao cho Linh Trang đi. Từ nay về sau bọn họ sẽ không dám tùy tiện ức hiếp cô ấy nữa”

Diệp Phong cười dịu dàng: “Tổng giám dốc làm việc gì điều nghĩ cho cô Nghiêm trước, cô Nghiêm thật sự là người có phúc”

Chiến Hàn Quân sửa chữa lại câu nói của anh ta: “Cậu sai rồi. Đời này, được cô ấy nhớ đến tôi, đó mới là phúc phận của tôi.”

Diệp Phong hơi ngớ người ra, anh ta không phải là người trong cuộc, chỉ đứng ở ngoài cuộc, cảm thấy tình yêu giữa tổng giám đốc và cô Nghiêm tuy thống khổ, nhưng mà lại cũng rất ngọt ngào.

Chiến Hàn Quân ngây người nhìn hội đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong đáy mắt hiện lên một đốm lửa nhỏ không rõ ràng.

Khi Diệp Phong cầm chiếc hộp gỗ rời đi, Chiến Hàn Quân đột nhiên ngăn anh ta lại: “Diệp Phong.”

Diệp Phong quay người lại, cười rạng rỡ.

“Cậu có muốn biết thân thế của mình không?” Chiến Hàn Quân đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.

“Tổng giám đốc, từ lúc đưa tôi ra khỏi cô nhi viện, trong lòng tôi đã coi anh như người thân của mìhn họ đối với tôi, đã không có liên hệ gì nữa rồi”

Chiến Hàn Quân thực ra chỉ hơn Diệp Phong mười bốn tuổi.

Nhưng mà bởi vì anh là thanh niên từng trải, khi gặp Diệp Phong, anh mới mười tám tuổi, y hệt là người thành đạt, phong thái chững chạc, nghiêm túc.

Và Diệp Phong khi đó mới chỉ là một cậu bé bốn tuổi không biết nhiều về thế giới này.

Đứa trẻ không nhận ra tuổi của bản thân, vì vậy coi Chiến Hàn Quân như bố của mình.

Loại tình cảm này, kéo dài đến hiện tại, đã ăn sâu vào tận đáy lòng, không thể thay đổi được nữa.

Nếu là trước đây, Chiến Hàn Quân sẽ không ép buộc bọn họ thay đổi bất cứ thứ gì.

Nhưng mà bây giờ. Sau khi biết bản thân anh sẽ phải đối mặt với những điều đáng sợ như thế nào, anh đối với Diệp Phong và mấy người bọn họ luôn có tia thấp thỏm không yên.

“Đi tra thử đi” Chiến Hàn Quân cảm thấy, bây giờ bọn họ có sự che chở của anh, nên làm việc gì cũng thuận lợi hơn.

Nhưng nếu sau này anh có bất trắc gì, thì cũng không để lại bất kỳ hối tiếc nào.

Diệp Phong chống cự lại nói: “Tổng giám đốc, thật sự không cần”

“Đây là mệnh lệnh. Không chỉ cần tra thân thế của cậu, mà còn phải tra của tất cả các thành viên trong tổ chức Quỷ Ảnh”

Diệp Phong cúi đầu: “Vâng, tổng giám đốc”

Chiến Hàn Quân nói: “Nếu là bọn họ bỏ rơi mọi người, mọi người đều có thể quay về.

Ở chỗ này của tôi sẽ mãi mãi có chỗ cho mọi người. Nếu bọn họ không có cách nào khác, hãy kính hiếu chữ đạo. Đừng học tôi, ruột thịt không còn, mới biết tình thân đáng quý đến nhường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.