Dư Tiền bò đứng dậy, ôm lấy đùi của Dư Nhân: “Cậu chủ, tôi chỉ sùng bài chỉ số thông minh của anh ta mà thôi, lòng trung thành của tôi đối với cậu chủ giống như một dòng sông cuồn cuộn, liên tục không ngớt a”
Dư Nhân đem anh ta xách lên: “Đừng nói nhảm nữa. Ông đây thích Nghiêm Linh Trang, đời này cô ấy nhất định phải lấy tôi, mấy người lập tức nghĩ cách cho tôi, nào mới có thể theo đuổi được cô ấy, nếu nghĩ không ra, thì tất cả ngồi xổm ở xó góc cho tôi.”
Tất cả mọi người bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, cuối cùng từng người từng người một hăng hái phát biểu ý kiến.
“Cậu chủ, thường nghe nói đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu…”
Dư Nhân đối trả lại một câu: “Ông đây còn chưa đủ xấu xa sao?”
Người đó hậm hực mà im miệng lại.
Dư Tiền bổ sung nói: “Cậu chủ là tim đen gan đen, nhưng mà lại có nước da trắng, cô Nghiêm làm sao có thể dễ dàng nhìn thấu bộ mặt thật của cậu chủ được”
Dư Nhân giận dữ nhìn anh ta chăm chằm: “Chẳng lẽ cậu muốn bảo tôi bày ra vũ khí giết người của chúng ta. Nếu dọa cho cô ấy sợ chết rồi thì ai chịu trách nhiệm đây?”
“Cậu chủ, cô Nghiêm sẽ không phải là người mê sắc đẹp chứ?” Lại có một người khác nói.
Du Nhân quay lại: “Tôi rất tệ sao?”
Chợt bắt gặp ánh mắt tế nhị ‘chỉ có thể hiểu, chứ không thể nói’ của Dư Tiền, Dư Nhân sinh ra cảm giác đau buồn phẫn nộ ‘đã sinh ra Chiến Hàn Quân sao còn sinh ra Dư Nhân tôi”.
Dư Tiền sau khi nghĩ đi nghĩ lại một lâu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng”
“Có rồi: Dư Nhân trông mong nhìn anh ta: “Nói mau, cậu nghĩ ra được cách gì hay rồi?”
Dư Tiền nói: “Cậu chủ, anh thích cô Nghiêm, cô Nghiêm lại thích Chiến Hàn Quân. Nói đến nói lui, anh chỉ cần đánh bại được Chiến Hàn Quân là có thể ôm được người đẹp trong tay rồi. Có điều, tuy giá trị nhan sắc của anh trái với đạo trời, nhưng mà so không lại với Chiến Hàn Quân. Thân thủ của anh phi phàm, nhưng lại là kẻ bại trận dưới tay của anh ta, anh là vua của thế giới sát thủ, nhưng anh ta lại là đế vương bóng đêm của thương trường…”
Những lời Dư Tiền nói sinh động như thật, anh ta mảy may không để ý đến Dư Nhân đang muốn bóp chết anh ta.
Những người khác vì sợ Dư Nhân tức giận mà giận cá chém thớt, đều từ từ cách xa Dư Tiền.
Ngay khi Dư Nhân đang chuẩn Dư Tiền, Dư Tiền đột nhiên thay đổi l “Tuy chúng ta thua kém anh ta về mọi thứ, nhưng mà chúng ta cũng có một con át chủ bài mà anh ta không thể so bì được với chúng ta”
Dư Nhân đem bàn tay đang nâng lên của mình hạ xuống: “Nói mau.”
Dư Tiền nói: “Đó chính là tiền. Nghe nói Chiến Hàn Quân là chủ tịch hàng trăm tỷ, nhưng mà cậu chủ lại là cậu chủ nghìn tỷ mà”
Dư Nhân tức giận nói: “Nghiêm Linh Trang cô ấy không yêu tiền”
Dư Tiền cười như một kẻ trộm: “Cậu chủ, có một câu nói rất hay như thế này, có tiền thì mua tiên cũng được. Cô Nghiêm không yêu tiền, chỉ là chứng minh tiền của anh không dùng đúng chỗ th Dư Nhân bày ra dáng vẻ khiêm tốn khi được dạy: “Vậy cậu nói xem số tiền này nên dùng như thế nào?”
Dư Tiền nói: “Cô Nghiêm muốn mua quần áo, cậu chủ sẽ đưa cô ấy đi trung tâm mua sắm. Cô Nghiêm muốn đi du lịch, thì tùy ý gọi máy bay tư nhân đến…chỉ cần cậu chủ đem bệnh nhà giàu của cô Nghiêm nuôi dưỡng thành, thì Chiến Hàn Quân đâu thể thỏa mãn lòng ham muốn của cô ấy”
Dư Nhân cau mày: “Ông đây theo đuổi một người phụ nữ, đến mức phải ăn nói khép nép như vậy sao? Tôn nghiêm của một người đàn ông đều không cần nữa sao?”
Dư Tiền nhún vai, vẻ mặt bất lực: “Cậu chủ, tiếc rẻ tôn nghiêm bên ngoài đó thì làm sao có thể lấy được vợ”
Dư Nhân vẫy tay với anh ta: “Cút”
Dư Tiền và những người khác biết rằng không xong rồi, người chết cũng cần thể diện như cậu chủ, làm sao có thể van xin chỉ để theo đuổi một người phụ nữ được chứ?
Nhưng mà, giọng nói của Dư Nhân đột nhiên truyền đến từ phía sau: “Lập tức gọi điện thoại ngay cho ông già tôi, bảo ông ta chuẩn bị nhiều tiền gửi qua đây cho tôi”
Dư Tiền quay người lại, vẻ mặt lờ mờ.
Cậu chủ, đang nghĩ gì vậy?
Dư Nhân giận dữ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chỉ cần tôi có thể theo đuổi được Nghiêm Linh Trang, thể diện của ông đây bị nghiền nát để cho chó ăn cũng được”
Dư Tiền giơ ngón tay cái lên: “Cậu chủ, người có chí, chắc chắn sẽ nên chuyện”
Dư Tiền ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp cho ông chủ.
“Muộn như vậy rồi, gọi điện thoại cho tôi có việc gì?”
“Ông chủ, cậu chủ nói ông chuẩn bị tiền cho cậu ấy”