Nghiêm Linh Trang đưa bản hợp đồng đã chuẩn bị trước cho Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, anh xem trước phần hợp đồng này một chút đi. Tôi hy vọng anh có thể tiếp tục.
ủng hộ Nghiêm thị chúng tôi phát triển sản phẩm thông minh cao cấp. Đương nhiên, để báo đáp lại, tôi có thể trả phí độc quyền cho Á Châu cao hơn thị trường.”
Chiến Hàn Quân nhìn chồng tài liệu dày đã lâu không thấy cảnh cô gái này làm việc nghiêm túc. Có vẻ như cô đã tiếp quản bài toán vô vàn khó khăn Nghiêm thị rồi.
“Nghiêm Linh Trang, cô nghĩ rằng Nghiêm thị sẽ cải tử hồi sinh à?” Giọng điệu của Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng, nghe không ra bất cứ cảm xúc nào. Tuy nhiên, có một chút giêu cợt trong đôi đồng tử đầy mê hoặc ấy.
Nghiêm Linh Trang cũng biết Nghiêm thị đang đứng trên bờ vực diệt vong, nhưng để thực hiện được mong muốn của ông nội, cô chỉ có thể mang thân gầy ra gánh nặng.
“Anh Quân hẳn đã từng nghe câu ‘có công mài sắt có ngày nên kim’ rồi chứ?”
Nghiêm Linh Trang nói.
Chiến Hàn Quân cong môi, môi mỏng mím nhẹ, cười mà như không cười: “Nói mạnh miệng thì ai cũng nói được.”
Nghiêm Linh Trang kích động nói: “Tôi không nói huênh hoang. Ban đầu ông tôi tay trắng dựng nghiệp, gian khổ gây dựng sự nghiệp, không phải đã thành lập được tập đoàn Nghiêm thị đứng đầu thành phố Phong Châu sao? Hôm nay tôi đứng trên vai người khống lồ, so với ông ấy hẳn phải có thành tích cao hơn mới đúng.”
“Cho tôi một lý do thuyết phục.” Chiến Hàn Quân nhàn nhạt nói.
Nghiêm Linh Trang nào có lý do thuyết phục gì, cô chỉ đang cố hết sức mà thôi.
Nên cô chỉ có thể đút súp gà cho anh Quân: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đời sau càng mạnh hơn đời trước.”
Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười.
“Đúng vậy, cô đang đứng trên vai người khổng lồ. Nhưng có bao giờ cô nghĩ nếu người khổng lồ ngã xuống, cô sẽ ngã rất đau không?” Chiến Hàn Quân nhắc nhở.
Nghiêm Linh Trang: “…
Chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó chiếc lưỡi độc địa của người này lại dùng cho cô.
Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang cam chịu, Chiến Hàn Quân nằm lấy tâm tư của cô rồi nghiêm túc nói: “Nghiêm Linh Trang, sự thay đổi của các sản phẩm thông minh có thể nói là thay đổi theo từng ngày. Các sản phẩm do Nghiêm thị sản xuất ra sau thị trường ít nhất ba thế hệ. Ngay cả khi tôi bán cho cô công nghệ độc quyền thì sản phẩm của cô sản xuất ra vẫn không bán chạy được.
Biết chưa?”
Anh nhẫn nại chỉ bảo cô.
Nghiêm Linh Trang không chịu nhận thất bại nói: “Anh chỉ cần chuyển giao công nghệ cho chúng tôi. Về doanh thu các sản phẩm của Nghiêm thị, anh không phải lo lắng về điều đó”
Mùi thuốc súng tràn ra.
Chiến Hàn Quân nhìn cô, sắc bén nói: “Nghiêm Linh Trang, sao lại phải giãy dụa đến chết chứ?”
Nghiêm Linh Trang rất tức giận: “Cho dù anh Quân không chịu hợp tác với Nghiêm thị thì cũng nên có chút phong độ. Có thể cởi mở chút, chúc Nghiêm thị chúng tôi đạp gió rẽ sóng, lần nữa đứng lên khó lắm không?”
Chiến Hàn Quân đắc ý: “Nghiêm Linh Trang, Á Châu chúng tôi nuốt hết mọi kẻ thù mạnh. Không chỉ Nghiêm thị mà Điền thị, Bạch thị hay Chiến thị cũng không thoát nổi số phận này.”
Nghiêm Linh Trang nhìn người đàn ông với con ngươi mờ mịt chỉ cảm thấy sau lưng có một giọt mồ hôi lạnh mỏng túa ra.
Lệ khí trên cơ thể Chiến Hàn Quân thật nặng nề.
Đó là một loại khí tức hủy thiên diệt địa như thể giây phút tiếp theo, anh sẽ rơi xuống địa ngục.
Nghiêm Linh Trang chỉ có một loại xung động muốn kéo anh lại.
Cô đột nhiên tiến về phía trước hai bước, sau đó áp sát mặt vào khuôn mặt tuấn tú ngăm đen của anh, nghiến răng nghiến lợi từng chữ tuyên bố: “Anh Quân, tôi sẽ không để anh được như ý đâu.”
Con ngươi đen của Chiến Hàn Quân bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt của Linh Trang có ánh sao, giống như đèn đường giữa đại dương.
Anh cản răng nói: “Tôi từ cÌ lợp tác với cô. Nhà họ Nghiêm của cô chỉ có một con đường chết.”
Nghiêm Linh Trang thẳng thản: “Anh sai rồi. Anh Quân, anh không biết sao? Trên thế giới này sớm đã có người vượt qua anh, sáng chế ra con chip mỏng hơn Á Châu.”
Đồng tử Chiến Hàn Quân nhíu chặt: “Ai?”
“Đây là bí mật.”
Nghiêm Linh Trang tự tin nói: “Vì anh Quân từ chối hợp tác với Nghiêm thị chúng tôi, tôi chỉ có thể tìm một chủ nhân khác.
Tạm biệt anh Quân.”
Cô bước từng bước du dương ra cửa.
€ó điều đã lâu cô không đi giày cao gót nên khi vừa mới ra cửa đã bị treo chân.