Chiến Hàn Quân nhìn thấy tay cô run lên dữ dội, cho thấy rõ ràng cô đang rất căng thẳng và sợ hãi.
Sự thù địch của anh biến mất ngay lập tức: “Nghiêm Linh Trang, bán thân mình vì công ty có đáng không?”
Nghiêm Linh Trang khế run, nói: ‘Công ty phá sản, mấy trăm nhân viên của Nghiêm thị sẽ bị mất việc. Hơn nữa, tôi cũng không có tiền trả nợ. Đến lúc đó, sẽ chỉ có một con đường chết để tạ lỗi.”
Đột nhiên Chiến Hàn Quân thô bạo nắm cổ tay cô: “Cô nói cái gì?”
Lấy cái chết tạ tội?
Anh khổ cực làm việc vì cô không phải để cô đi tìm chết.
Nghiêm Linh Trang dũng cảm nhìn lại ánh mắt hung bạo của anh: “Anh Quân dã tâm bừng bừng, không cho công ty khác đường sống. Anh không sợ nghiệp chướng quá nhiều sẽ có báo ứng sao?”
Chiến Hàn Quân dùng sức nắm tay, ánh mắt trở nên tàn độc hơn: “Tôi không sợ bị báo ứng.”
Cô đã không thể trông cậy vào tình yêu ngày xưa anh dành cho cô.
“Trở lại” Chiến Hàn Quân đột nhiên quát lên.
Nghiêm Linh Trang xoay người, từ xa nhìn lại anh.
“Dọn dẹp chỗ này sạch sẽ” Chiến Hàn Quân ra lệnh.
Anh cần thời gian để cho bản thân tĩnh lại. Anh phải làm sao với cô?
Nha đầu chết tiệt kia vì Nghiêm thị mà có thể hèn mọn lấy lòng anh?
Nếu hôm nay đổi thành một người đàn ông khác, liệu cô có hy nhan sắc của mình không?
Nghĩ đến đây, anh như phát điên lên.
Nghiêm Linh Trang chỉ có thể quay lại “Nghiêm Linh Trang, cầm hợp đồng tới đây” Anh bất lực thở dài Anh không muốn làm khổ cô.
Nghiêm Linh Trang cho rằng mình đã nghe nhầm, nhìn anh đầy hoài nghĩ.
“Còn chần chừ gì nữa? Chiến Hàn Quân tôi sẽ không lợi dụng phụ nữ suông.” Chiến Hàn Quân nói Nghiêm Linh Trang lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị trước từ trong tập tài liệu ra, đưa cho Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân thậm chí còn không đọc các điều khoản chỉ tiết của hợp đồng đã ký tên của mình.
“Cảm ơn anh Quân” Cô xúc động rơi lệ cúi đầu cảm ơn anh.
Chiến Hàn Quân vẫy tay với cô như đuổi rưồi: “Đi đi”
Nghiêm Linh Trang cố nén sự khuất nhục trong mắt, vội vàng chạy trốn.
Chiến Hàn Quân đau khổ nhằm mắt lại.
Linh Trang tiếp quản công ty Nghiêm thị, mà anh không thể ngăn cản được cô, chỉ có thể giúp cô vực dậy.
Nghiêm thị đã được cấp bãng sáng chế kỹ thuật, cuối cùng cũng có thể hoạt động bình thường.
Dù sao đây cũng là một chuyện vu, ông cụ rất vui vẻ.
Nhưng Nghiêm Linh Trang giống như một con rối mất hồn, mỗi ngày ngoại trừ công việc rất hiếm khi thấy cô cười.
Mà cơ thể của cô cũng xuất hiện một số thay đổi nhỏ.
Chỉ là cô quá bận rộn với công việc nên cô đã bỏ qua nó.
Là tổng giám đốc điều hành của Nghiêm thị, cô không tránh khỏi phải xã giao.
Huống chí, Nghiêm thị mới khởi sắc, nếu muốn có thêm nhiều nghiệp vụ thì cần thêm đối tác chiến lược. Nghiêm Linh Trang tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bất kỳ sự kiện nào do danh môn thế gia tổ chức.