Nghiêm Linh Trang tức giận: “Để tôi làm tình nhân bí mật của anh, tôi không đồng ý. Mẹ nó, thật quá xúc phạm”
Cô tức giận đến mức nói tục.
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức không cam lòng của cô, anh biết làm như vậy sẽ khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương.
Thế nhưng anh chỉ có thể dùng mối quan hệ khế ước như vậy để đạt được điều mình muốn và bảo vệ sự an toàn của cô.
“Cô không muốn tiền à?” Anh dụ dỗ.
Cô tức giận nói: “Không cần nữa. Dù sao thì nhà họ Nghiêm chúng tôi cũng đang trên đà phá sản, tình huống còn có thể tồi tệ hơn bây giờ sao?”
Một nụ cười hiện lên trong mắt Chiến Hàn Quân.
“Không phải hôm trước cô nói rằng cô đã ngủ với rất nhiều người đàn ông sao?
Nhiều như vậy sao không ngại một bạn giường?” Anh nửa đùa nửa thật.
Nghiêm Linh Trang cần răng hung hăng nhìn anh, ánh mắt hung tợn như muốn ăn thịt người.
“Tôi chọn bạn giường cũng phải xem người”
Sau đó cô khinh thường liếc nhìn Chiến Hàn Quân, cố ý ghét bỏ nói: “Một người lớn tuổi như anh, ông chú với đôi chân không tiện, không phải là đồ ăn của tôi Chiến Hàn Quân: ‘…
Ông chú, anh thật sự rất già sao?
“Sau khi ký hợp đồng, tôi sẽ cho Nghiêm thị một đường sống” Anh dụ dỗ.
Hai mắt Nghiêm Linh Trang sáng lên “Anh có thể đổi tình nhân bí mật thành tình nhân công khai không?”
“Không” Anh dứt khoát từ chối.
“Tôi cứ như vậy không thể gặp người sao?” Giọng Nghiêm Linh Trang chua xót.
Chiến Hàn Quân cảm thấy trong lòng nhói đau: “Cô biết những người làm kinh doanh như chúng ta ở bên ngoài phải duy trì hình tượng tốt trước công chúng.”
Nghiêm Linh Trang không nói nữa.
“Anh để tôi suy nghĩ một chút” Giọng cô yếu đi.
Nghiêm Linh Trang cô đơn trở lại phòng ngủ ngẩn người trên giường.
Anh để cô là tình nhân ngầm của anh, chắc anh đang nghĩ đến việc lấy vợ khác.
Nghiêm Linh Trang nghĩ vậy, liền cảm thấy vô cùng đau lòng. Nước mắt cũng rơi lã chã Chỉ là Nghiêm Linh Trang quá cố chấp với phần tình cảm này, không sẵn sàng từ bỏ dễ dàng.
Cô nhẹ nhàng lấy tay che bụng, trong lòng thầm nghĩ: “Cho dù là vì đứa trẻ, cũng phải cố gắng một lần. Biết đâu một ngày nào đó lãng tử còn có ngày quay đầu thì sao?”
Xe lăn của Chiến Hàn Quân bị kẹt ở cửa, giọng nói mềm mại của anh nhàn nhạt vang lên: “Nghiêm Linh Trang, tôi sẽ không ép cô. Cô không muốn thì quên đi”
Dù trong lòng rất thất vọng nhưng anh không muốn nhìn thấy cô khó chịu.
Nghiêm Linh Trang bình tĩnh đi đến trước mạt anh tuyên bố: “Tôi đồng ý”
Chiến Hàn Quân nhìn cô, trong đôi mắt đó có ánh sáng kiên định sáng lên.
“Vậy thì ký tên đi” Ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng.
Nghiêm Linh Trang đi ra ngoài và ký hiệp ước.
Sau đó cô đưa cây bút trong tay cho Chiến Hàn Quân, anh nhận lấy.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Phong vội vàng hoảng sợ chạy lên, vì lo lắng mà loạng choạng ngã xuống bậc cầu thang.
Tay cầm bút của Chiến Hàn Quân hơi dừng lại, tâm mắt rơi vào trên người Diệp Phong đã bò ra ngoài, đôi mắt chim ưng nhíu chặt.
“Tổng giám đốc, không xong rồi” Sắc mặt Diệp Phong tái nhợt như tờ giấy, bởi vì lòng nóng như lủa đốt mà quên tránh Nghiêm Linh Trang.
“Bà cụ nghỉ hưu ở biệt thự Ngọc Bích đã có chuyện.”
Chiến Hàn Quân hơi tức giận: “Không phải bảo cậu theo dõi bà ấy sao?”