Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 861: Ông đang sợ cái gì?



Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân nghiêm túc, có thể sáng chế ra ám khí tài tình như vậy, đương nhiên những người này là sát thủ đã được huấn luyện đàng hoàng.

Sau khi đi ra ngoài từ nhà nông dân, †âm trạng của Chiến Hàn Quân nặng nề.

“Diệp Phong, đến biệt thự Ngọc Bích”

Chiến Hàn Quân có một loại dự cảm không tốt, mối nguy hiểm cách biệt thự Ngọc Bích càng lúc càng gần.

“Vâng” Diệp Phong đáp.

Rolls Royce nhanh chóng xuất hiện ở biệt thự Ngọc Bích trong tòa thành Ái Nguyệt.

Trong vườn hoa bên cạnh trung tâm của tòa thành, ông cụ Chiến đang lười biếng nằm trên ghế, nhằm mắt dưỡng thần.

“Ông chủ, cậu Quân đến” Người thân tín bên cạnh tiến lên, cung kính bẩm báo.

Bỗng nhiên ông cụ Chiến mở đôi mắt như chim ưng vương vấn hơi lạnh ra “Lúc này nó trở về làm cái gì?” Ông cụ Chiến tức giận.

“Ông chủ, chẳng lẽ ông muốn đoạn tuyệt với cậu Quân cả đời này sao?”

Trong ánh mắt của ông cụ Chiến lóe lên sự rối rắm.

“Ông chủ một mình yêu thương cậu Quân, nhưng mà chỉ sợ giờ phút này cậu Quân vẫn còn đang oán hận ông chủ”

Người thân tín bên cạnh nói.

“Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Rồi cũng sẽ có một ngày nó hiểu được dụng tâm của tôi”

Trong lúc nói chuyện thì Diệp Phong đã liên tiếp đánh bại những vệ sĩ chặn đường của họ, đi thẳng về phía trung tâm của vườn hoa.

Ông cụ Chiến bất đắc dĩ nhắm mắt lại “Không ngăn được thì cứ để nó vào đi”

Diệp Phong theo Chiến Hàn Quân đến trước mặt ông cụ Chiến.

Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm vào ông cụ Chiến.

“Ông nội, sao bỗng nhiên biệt thự Ngọc Bích lại tăng thêm nhiều vệ sĩ như vậy?”

Ông cụ Chiến nói chầm chậm: “Ông nội già rồi, lá gan càng ngày càng nhỏ nên mời thêm một số người để bảo vệ mình.

Có chuyện gì sao?”

“Ông nội, ông đang sợ cái gì sao?”

“Lúc còn trẻ gây thù chuốc oán quá nhiều nên sợ họ thừa dịp ông đã lớn tuổi mà quay lại trả thù” Ông cụ Chiến nói một cách như nước chảy mây trôi.

Chiến Hàn Quân cong môi cười tà ác một cái, ông cụ Chiến ngụy trang kín kế đến không có một lỗ hổng. Vậy thì anh chỉ có thể đổi cách khác để tra hỏi.

“Ông nội, trước giờ tin tức của ông vô cùng linh hoạt, chắc hẳn đã từng nghe nói đến án mạng ở thôn Minh Nguyệt nhỉ?”

Sắc mặt của ông cụ Chiến vẫn như cũ.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân khóa chặt vào con ngươi của ông cụ Chiến “Nghe nói bà cụ là người đã về hưu của biệt thự Ngọc Bích chúng ta, hơn nữa năm đó còn là người hầu hạ riêng cho ông.

Một nhà bốn người họ đã bị người ta giết hại vào tối hôm qua. À, ngay cả những sinh vật sống đang hoạt động trong nhà của họ cũng không con nào may mắn tránh được”

Ngón tay của ông cụ Chiến run rẩy: “Thật đáng tiếc”

Chiến Hàn Quân nghiêng người về phía trước: “Ông nội, bà cụ hại mẹ của cháu mất đi sự trong sạch thì nhận được.

kết cục như thế này. Ông nói nhà họ Chiến của chúng ta cầm tù người mẹ phong nhã tài hoa của cháu trong cung điện dưới đất, khiến cho cơ bắp của bà ấy bị suy thoái, khiến bà ấy sống nhưng người không ra người quỷ không ra quỷ, cuối cùng còn khiến cho bà ấy mất đi tính mạng. Nếu như bị kẻ thù tìm đến cửa thì họ sẽ đối xử với nhà họ Chiến của chúng ta như thế nào đây?”

Đáy mắt của ông cụ Chiến hiện lên nỗi sợ hãi.

Chiến Hàn Quân tiến hành theo thứ tự, dẫn dắt từng bước một: “Chủ tớ và vệ sĩ của nhà họ Chiến có mấy nghìn người. Chỉ e là máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, không còn sót lại một vật sống hay ngọn cỏ nào”

Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn vệ sĩ cách đó không xa: “Ông nội tăng cường thêm những vệ sĩ này chẳng những không bảo vệ được nhà họ Chiến mà ngược lại còn khiến bọn họ đều trở thành quỷ chết oan chung với nhà họ Chiến của chúng ta”

Một chút phòng tuyến của ông cụ Chiến cuối cùng cũng bị đánh sập: “Cháu cũng biết chút chuyện rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.