Nghiêm Linh Trang trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh tới đây làm gì?”
Đôi mắt trong veo của Chiến Hàn Quân rơi vào bụng cô, anh cũng lo lắng cô có phản ứng mang thai mạnh, Nghiêm Mặc Hàn không thể đối phó được, vì vậy anh vội vàng chạy tới quan tâm cô.
Nhưng anh đã che giấu cảm xúc của mình vô cùng tốt Nghiêm Linh Trang coi lòng tốt của anh như lòng lang dạ thú, ôm bụng đề phòng: “Đứa nhỏ trong bụng tôi không cần anh quan tâm”
Cô luôn cảm thấy Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm vào bụng cô có mưu đồ gì đó.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến đi vệ sinh thôi” Chiến Hàn Quân luôn ở lúc Nghiêm Linh Trang giận anh, tìm ra cách giải quyết hài hước.
Khuôn mặt Nghiêm Linh Trang ngay lập tức trở nên rất xấu hổ, mẹ nó, tự mình đa tình.
Cô chật vật kéo Nghiêm Mặc Hàn rời đi.
Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân đến nhà vệ sinh nam. Nhưng anh ta đẩy xe lăn của Chiến Hàn Quân dừng ở lối vào góc của nhà vệ sinh nam.
Bởi vì anh ta biết răng một người mắc chứng sạch sẽ cao như tổng giám đốc sẽ không giải quyết vấn đề trong nhà vệ sinh công cộng.
Chiến Hàn Quân không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, một tia sáng khó lường tràn ngập trong con ngươi chim ưng.
Đột nhiên, anh âm trầm ra lệnh cho Diệp Phong: “Đuổi theo bọn họ”
Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân, tăng tốc đuổi theo hai người Nghiêm Linh Trang Khi Chiến Hàn Quân đi ngang qua bên cạnh Nghiêm Linh Trang, đột nhiên có thâm ý nói vài câu không có đạo đức: “Nghiêm Linh Trang, tuy tôi đã vứt bỏ cô, nhưng tôi đã nói chỉ cần là con của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu sau này cô cần gì thì cứ nói với tôi: Chiến Hàn Quân nói xong, ánh mắt gian trá quét qua Nghiêm Mặc Hàn đã hóa đá, rồi ung dung rời đi Những lời nói vô tình đó dường như đã biến thành vô số con ruồi vo ve trong đầu Nghiêm Mặc Hàn.
“Nghiêm Linh Trang, những gì cậu ta nói là sự thật sao? Cậu ta thực sự vứt bỏ em?”
Nghiêm Mặc Hàn thẹn quá hóa giận, hét lên với Nghiêm Linh Trang.
Anh ta vốn cho rằng chiến tranh lạnh giữa Chiến Hàn Quân và em gái chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa đôi tình nhân mà thôi.
Không sao cả.
Nhưng thái độ của Chiến Hàn Quân với Nghiêm Linh Trang vừa rồi đã khiến Nghiêm Mặc Hàn nhận ra rằng mối quan hệ của bọn họ tồi tệ hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng.
Nghiêm Linh Trang bị Chiến Hàn Quân làm tổn thương đến mức mất đi tri giác, ngây ngốc gật đầu.
Nghiêm Mặc Hàn vô cùng tức giận không nhịn được nói: “Chiến Hàn Quân đồ khốn nạn này, theo đuổi em mười mấy năm, lừa được em đến tay, rồi lại vứt bỏ em như giày rách. Anh… anh đi tính số với cậu ta.”
Nghiêm Mặc Hàn nói xong liền tức giận đùng đùng đi tìm Chiến Hàn Quân giải quyết.
Trong vườn hoa, đám cưới đang rộn ràng.
Nghiêm Hiểu và Điền Ngọc Mễ đứng cạnh nhau, chú rể trông có vẻ ngây ngô non nớt, nhưng cô dâu lại có vẻ vô cùng thành thục lão luyện.
Trên bàn khách quý, người ta bình phẩm về cô dâu, chú rể từ đầu đến chân.
“Cô dâu này đã ba mươi sáu tuổi, còn chú rể mới hai mươi bốn tuổi. Tuổi tác chênh lệch một giáp như thế này thì có hơi quá lớn không?” Dư Nhân chép miệng nói.
“Tốt lắm” Một âm thanh khen ngợi không có độ ấm vang lên.
“Thì ra là cậu Quân.”
Dư Nhân mỉm cười: “Cậu Quân cảm thấy tốt, sao không đi gieo họa bà cô kia. Anh hại cải trắng nhà họ Nghiêm làm gì?”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân sắc bén nham hiểm trừng mắt nhìn Dư Nhân.
Anh dày công nuôi dưỡng cải trắng, đương nhiên phải để cho chính mình thưởng thức.