“Linh Trang, anh xin lỗi” Trong lòng anh thầm xin lỗi.
“Anh Hàn Quân đã thất hứa rồi.”
“Khi thực sự đến thời điểm này, tôi vẫn không muốn mang em theo”
“Em nói đúng. Nếu hôn nhân đã là cái cùm, cái lồng khiến con người ta ngột ngạt thì tại sao mình không buông tha cho nhau và giữ bình yên cho nhau?”
Chiến Hàn Quân im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hét lên: “Diệp Phong”
Diệp Phong cúi người về phía trước, “Tổng giám đốc”
“Đem thỏa thuận ly hôn đây.”
Diệp Phong sắc mặt tái nhợt, “Tổng giám đốc, cô Nghiêm sẽ không ly hôn với anh. Tại sao anh phải làm chuyện này?”
Đôi mắt của Chiến Hàn Quân phản chiếu một tia sáng mỏng manh, “Tôi đã trói cô ấy với tôi gần như cả đời, điều đó khiến cô ấy đau đớn hơn là ngọt ngào. Tôi không thể ích kỷ như vậy, không thể đến khi tôi chết, tôi vẫn không buông tha cho cô ấy”
Diệp Phong đứng bất động.
Nghiêm Linh Trang không biết Tổng giám đốc yêu cô đến nhường nào, nhưng anh biết.
Tổng giám đốc đã dùng phần đời ít ỏi còn lại của mình để xây cho cô. tòa lâu đài vững chắc, từ đó về sau cô không phải lo cơm ăn áo mặc, có thể giàu sang an hưởng tuổi già, dù là thế giới vật chất hay thế giới tỉnh thần.
Sau những khổ nhục kế Tổng giám đốc thực hiện, giờ phút này có lẽ Nghiêm Linh Trang hận anh đến tận xương tủy. Nếu Tổng giám đốc chết trong vận rủi, có lẽ Nghiêm Linh Trang sẽ không quá đau đớn.
Nhưng Tổng giám đốc phải chịu uất ức quá nhiều!
“Còn không nhanh lên” Chiến Hàn Quân mắng.
Diệp Phong chậm rãi xoay người đi lên lầu.
Anh ta lấy bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị ra khỏi tập hồ sơ. Nếu nói đây là một thỏa thuận ly hôn thì chỉ bằng gọi là thỏa thuận chuyển nhượng tài sản.
Do không có vướng mắc về tình cảm, nên trong thỏa thuận ly hôn, lý do ly hôn chỉ đơn giản là “yếu tố bất khả kháng”.
Diệp Phong trở lại tầng một, cầm theo bản thỏa thuận ly hôn.
Anh ta đưa tờ thỏa thuận ly hôn cho.
Chiến Hàn Quân, khi Chiến Hàn Quân đưa tay đón lấy, ngón tay thon thả và trẳng nốn của anh run rẩy kịch liệt.
“Tổng giám đốc?” Diệp Phong khóe mắt ướt đẫm lệ.
“Hay là từ bỏ đi!”
Sau khi Chiến Hàn Quân nhận bản thỏa thuận ly hôn, anh lật đến trang cuối cùng, cười khổ. “Bút đâu?”
Chiến Hàn Quân cầm lấy cây bút, do dự, do dự… rồi nặng nề ấn bút viết vào bản thỏa thuận.
Khi đã ký tên, anh và Nghiêm Linh Trang thực sự không còn liên hệ gì nữa, anh không thể làm được.
“Diệp Phong, cô ấy sẽ ký chứ?” Anh không hề tự tin.
Diệp Phong biết anh sợ cái gì, cả đời này, có lẽ Tổng giám đốc đều nghĩ rằng tình yêu là yêu đến chết không rời, cả đời anh không có ly hôn, chỉ có góa bụa.
Tổng giám đốc sợ hãi, khi còn sống, Nghiêm Linh Trang sẽ không do dự mà ký đơn ly hôn.
“Tổng giám đốc, vài ngày nữa thỏa thuận ly hôn này có thể gửi đi” Ngoài việc tôn trọng quyết định của anh, Diệp Phong đang làm mọi cách để trái tim Tổng giám đốc bớt đau.
Chiến Hàn Quân lại giơ bút lên và viết tên mình vào bản thỏa thuận.
Ba từ Chiến Hàn Quân, anh viết vô cùng mạnh mẽ.
Ngòi bút mạnh mẽ, nét bút rồng bay, hàng chữ sắc bén.
Sau đó anh đánh rơi cây bút và gục trên ghế sô pha.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Chiến Hàn Quân vang lên, “Đóa hoa bên kia” của Nghiêm Linh Trang cất lên đầy xúc động và buồn bã.
Trong học sinh của Chiến Hàn Quân nảy sinh nghỉ ngờ, bài hát “Hoa bỉ ngạn” vô cùng bi thương. Chiến Hàn Quân nhíu mày nghi ngờ, bài “Hoa Bỉ Ngạn” này là anh cài riêng cho Nghiêm Linh Trang Nghiêm Linh Trang gọi cho anh sao?