Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 912: Số mệnh



Đây là số mệnh của anh, anh không thể làm được gì cả.

“Haiz, không nói với em nữa.”

Nghiêm Mặc Hàn vội vàng đi đến quầy thu ngân, mua cơm hộp, rồi vội vàng đuổi ra ngoài Nhưng Chiến Hàn Quân ở đâu giữa phố xá tấp nập?

Ở lối vào của nhà hàng, trong một chiếc xe bình thường, Chiến Hàn Quân tháo kính râm xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía lối vào của nhà hàng Dư Nhân và Nghiêm Linh Trang vừa nói chuyện vừa cười bước ra khỏi nhà hàng.

“Linh Trang, anh tiễn em” Dư Nhân vô cùng lịch thiệp đề nghị.

Nghiêm Linh Trang từ chối, “Không cần đâu, tôi muốn ở một mình.”

Nghiêm Linh Trang nói xong liền xoay người rời đi, vẻ mặt của cô ngay lập tức bị sự cô đơn chiếm lấy.

Dư Nhân đột ngột sải bước về phía trước, ôm chặt lấy Nghiêm Linh Trang từ phía sau.

“Linh Trang, anh mong em có thể làm vợ anh. Hãy để anh ở bên em và quên đi quá khứ. Được không?”

Hai mắt của Chiến Hàn Quân nhằm chặt, nằm tay siết chặt. Nhưng vẻ mặt tức giận nhanh chóng giảm bớt, năm đấm của anh được nới lỏng một cách yếu ớt.

Vì anh đã quyết định để cô ấy sống, có người yêu cô ấy, anh nên rộng lượng hơn và chúc phúc cho cô ấy, phải không?

Nhưng tại sao trong lòng anh lại khó chịu như thể chứ?

Sắc mặt Nghiêm Linh Trang trở nên tối sầm, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng, “Dư Nhân, buông tay.”

Dư Nhân bất lực buông Nghiêm Linh Trang ra.

Nghiêm Linh Trang quay đầu lại, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, “Chắc anh không biết, tôi có chứng thích sạch sẽ. Ngoại trừ anh ấy ra, những người đàn ông khác chạm vào tôi sẽ khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Vậy nên kiếp này, tôi sẽ không bắt đầu một mối quan hệ khác. Dư Nhân, đừng lãng phí thời gian của anh nữa, điều đó không công bằng với anh.”

Dư Nhân cười tao nhã, “Là do anh quá nóng vội. Nghiêm Linh Trang, anh sẽ chờ em. Chờ em dùng thời gian chữa lành vết thương” . Truyện Light Novel

Nghiêm Linh Trang rơm rớm nước mắt, “Cảm ơn anh. Nhưng… có thể kiếp này anh sẽ không đợi được đâu.”

Dư Nhân nói: “Không thành vấn đề, anh sẽ dùng cả đời để quấn lấy em.”

Nghiêm Linh Trang cảm thấy có lỗi, “Tôi xin lỗi”

Sau đó quay lưng bỏ đi.

Dư Nhân giơ tay lên, “Nghiêm Linh Trang, tạm biệt.”

Chiếc nhãn trên ngón giữa lóe lên ánh sáng xanh lạnh lẽo dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời.

Ánh sáng lạnh lão chiếu vào mắt Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại, sau đó lại mở ra, và đôi mắt như chim ưng của anh rơi vào chiếc nhãn của Dư Nhân.

Chiếc nhãn ấy được khắc chữ “e” ở giữa Chiến Hàn Quân bị thu hút bởi phông chữ đặc biệt của ký tự c, trong đầu anh lóe lên chiếc nhãn ám khí khổng lồ được giấu kín mà anh đã bắt gặp tại hiện trường vụ thảm sát ở thôn Minh Nguyệt ngày hôm đó.

Mặc dù là hai chiếc nhẫn hoàn toàn khác nhau, nhưng Chiến Hàn Quân có thể nảm bắt được điểm chung của chúng.

Cả hai chiếc nhẫn đều có khắc chữ giống nhau.

Điểm khác biệt là chiếc nhãn của Dư Nhân được khắc bắng chữ nổi, còn chiếc nhẫn ở Thôn Minh Nguyệt được khäc bãng chữ chìm.

Chiến Hàn Quân suy nghĩ: Những người thuộc về dương có thể đi dưới ánh năng mặt trời. Những người thuộc về âm là những kẻ giết người ẩn nấp trong bóng tối.

Chắc chắn là như vậy.

Đôi mắt của Chiến Hàn Quân lại chuyển sang khuôn mặt ấm áp của Dư Nhân.

Nếu từ bỏ sự thù hận cá nhân, nói một cách công bắng thì, anh chàng này trông thực sự rất đẹp trai.

Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, mê hoặc lòng người.

Điều này khiến anh không thể không nghĩ đến mẹ mình, Dư Thiên An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.