Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 913: Điểm chung



Dư Nhân và mẹ anh, mắt của họ đều là màu đen sâu thẳm như nhau, con ngươi đen giống như hai ngôi sao sáng nhất được khảm vào đêm vô tận.

Làn da của họ là loại da trắng mịn không †ì vết, làn da trắng như sữa trông như được ngâm trong sữa.

Vì vậy mẹ anh là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Và điều này khiến Dư Nhân có một vẻ đẹp phi giới tính Và họ có một điểm chung: cả hai đều họ Dư!

“Diệp Phong, trở về đi” Chiến Hàn Quân kìm nén nội tâm đang trào dâng.

Sau khi quay trở lại biệt thự Ngọc Bích, Chiến Hàn Quân tự đóng cửa phòng làm việc và vẽ hai bản thảo của chiếc nhãn.

Sau đó anh đưa nó cho Diệp Phong, dặn dò: “Nếu tôi không nhầm, thì đây hẳn là ký hiệu của tổ chức Mận Thế. Ngay lập tức tạo ra nó trong đêm, các thành viên ma quái đeo nó vào, có thể sẽ giúp mọi người trốn thoát.”

Diệp Phong nhếch môi, “Tổng giám đốc, còn anh?”

Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân hơi tối sầm lại, “Mấy ngày nay, tôi đã kiểm tra tất cả thông tin về tổ chức Mạt Thế. Tôi biết phong cách hành xử của họ, nếu nhà họ Chiến không trả giá đắt, thì màn trả thù này sẽ không kết thúc. Diệp Phong, hãy để tôi chấm dứt mâu thuẫn này. “

Diệp Phong nhìn tờ lịch trên tường, còn ba ngày nữa, vận rủi sẽ ập đến Chiến Hàn Quân từ trên ghế đứng lên, thân hình cao gầy vững vàng giống như hoàng đế của đêm đen, toàn thân anh phát ra một luồng khí bất khả xâm phạm. “Đã đến lúc tôi lên kế hoạch cuối cùng cho Biệt thự Ngọc Bích”

Chiến Hàn Quân chuyển đến tòa thành Ái Nguyệt, ông cụ nhà họ Chiến nhìn thấy anh thì chỉ khịt mũi tức giận, không để ý đến anh.

Từ ngày Chiến Hàn Quân tùy tiện trở lại biệt thự Ngọc Bích, ông cụ đã không thèm nhìn anh.

Chiến Hàn Quân ngồi xổm trước mặt ông cụ, mỉm cười: “Ông định giận cháu đến khi nào nữa? Ba ngày sau, cả ông và cháu đều sẽ đến âm phủ. Khi đó, chúng ta sẽ đầu thai khác nhau, chúng ta có thể không bao giờ gặp lại nhau. Mấy ngày này ông không thể dạy dỗ cháu trai ông được sao?”

Ông cụ bực bội.

“Chiến Hàn Quân, cháu sắp chết rồi, sao còn có tâm trạng kể chuyện cười thế hả?”

Đây cũng là lý do vì sao ông cụ rất yêu thương Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân luôn bình tĩnh và thoải mái, sẽ không hỗn loạn khi đối mặt với nguy hiểm.

“Ông à, ai rồi cũng sẽ chết. Đời này, cháu đã có một tình yêu thấu tim gan, chết không hối tiếc.” Chiến Hàn Quân nói.

“Thật sự không hối hận sao?” Ông cụ nói “Cháu giao Á Châu cho con bé, cháu không sợ con bé mang theo sản nghiệp cháu vất vả gây dựng, mang theo con trai, con gái cháu, gả cho người đàn ông cháu không thích nhất sao?”

Một tia sắc bén thoáng qua trên gương mặt bình tĩnh của Chiến Hàn Quân.

Ông cụ thở dài, “Không nỡ, phải không?

Không nố thì cút khỏi biệt thự Ngọc Bích.

Ông tin tưởng cháu, với khả năng của cháu, bảo vệ chính mình sẽ không thành vấn đề.”

Chiến Hàn Quân nói: “Ông ơi, đừng lãng phí thời gian vào những chủ đề vô nghĩa như vậy. Hôm nay cháu đến đây để thảo luận với ông về các biện pháp chống lại tổ chức Mạt Thế”

Ông cụ lắc đầu liên tục, “Không có biện pháp đối phó ngoại trừ chờ chết.”

Chiến Hàn Quân nhìn các vệ sĩ ở cách đó không xa, “Nếu ông nội đang chờ chết, tại sao ông lại để họ ở trong biệt thự Ngọc Bích để chờ chết?”

Trong mắt ông cụ hiện lên một tia căn rứt lương tâm.

“Chuyện gì cũng không thể giấu được cháu.”

Ông cụ ôm mặt, bắt đầu nghiêm túc thảo luận với Chiến Hàn Quân, “Hàn Quân, Mạt Thế nhất định sẽ sử dụng vũ khí sinh hóa.

May mà mẹ cháu sống ở biệt thự Ngọc Bích nhiều năm, nhà họ Chiến của chúng ta cũng có chút hiểu biết về vũ khí sinh hóa. Ông nội đã chế tạo một chiếc xe tăng có thể chống lại vũ khí sinh hóa. Đến lúc đó, cháu sẽ lái chiếc xe này.”

Chiến Hàn Quân đồng ý lấy lệ: “Được ạ.

Thầy dạy phẫu thuật thẩm mỹ cao cấp của Đại học Thanh niên Truyền kỳ đã làm một số mặt nạ cải trang. Đến lúc đó, cháu sẽ tìm một vài người có dáng người giống mọi người để làm vật tế thân. Ông chỉ cần ngoan ngoãn trốn trong cung điện dưới lòng đất.

Nhưng mọi người phải chịu khó chịu đói hai ngày để được giải cứu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.