Có người lên tiếng, những cổ đông khác cũng lần lượt làm khó Quan Minh Vũ.
Quan Minh Vũ biết răng cổ phần mà nhóm người này nắm giữ rất ít ỏi, lại bị tổng giám đốc Chiến chèn ép nhiều năm, sự hiện diện của họ ở công ty Á Châu gần như bằng không.
Bây giờ Tổng giám đốc Chiến đã không may qua đời, còn tổng giám đốc mới nhậm chức cũng chưa hề thể hiện tài năng của bàn thân, cho nên bọn họ nhân cơ hội xả cục tức đã nén nhịn trong lòng từ lâu.
Quan Minh Vũ rơi vào trầm mặc.
Anh ta không muốn rạn nứt với các cổ đông khi công ty Á Châu đang gặp khó khăn, điều này sẽ làm giảm đáng kế mức độ ảnh hưởng đến công chúng của công ty Á Châu.
Nhưng Quan Minh Vũ càng im lặng, các cổ đông khác càng cảm thấy anh ta dễ ức hiếp. Giống như là Quan Minh Vũ không có ai chống đố, hiện tại kiêu ngạo cũng không còn dáng vẻ khoa trương như trước nữa.
“Quan Minh Vũ, anh phải nhanh chóng cho mọi người phương án giải quyết.”
“Đúng đúng đúng, ban lãnh đạo của công ty Á Châu này không được. Chúng kiến nghị thay thế bọn họ đi, có được không?”
Trong con ngươi của Quan Minh Vũ hiện lên một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Tất cả cổ phần của mọi người cộng lại không quá 10%.
Ha ha, các người có quyền gì mà đòi thực hiện quyết sách thay thế Á Châu như vậy?”
“Nhưng tôi nghe nói rằng tổng giám đốc mới bị bệnh tâm thần nghiêm trọng. Cô ta không có khả năng thực hiện việc ra quyết sách cho công ty. Vậy thì chúng ta chỉ có thể giúp cô ấy đưa ra quyết sách?”
Quan Minh Vũ đau đầu, xoa lông mày.
Những lời đe dọa của các cổ đông ngày càng tăng lên/Quan Minh Vũ, mặc dù chúng tôi không có nhiều cổ phần, nhưng đó là số tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi. Chúng tôi không thể đồng ý giao công ty Á Châu cho một bệnh nhân tâm thần, cuối cùng không phải là tiền của chúng tôi không phải đều sẽ mất hết sao?”
“Thay vì đợi đến ngày công ty Á Châu sụp đổ, tốt hơn hết là nhân lúc công ty Á Châu còn trong thời kỳ đỉnh cao thì bán đi. Ít nhất chúng ta vẫn có thể thu được một số tiền đáng kể”
“Đúng đúng đúng!”
Lúc này, mọi người đều chuyển sự chú ý sang Quan Minh Vũ, háo hức chờ Quan Minh Vũ cho họ một câu trả lời.
Quan Minh Vũ trong đầu đã có biện pháp đối phó, nhưng biện pháp đối phó này vẫn chưa bàn bạc với tổng giám đốc, anh ta không muốn tự mình quyết định.
Đây là sự tôn trọng của anh ấy dành cho tổng giám đốc mới.
Ngay khi Quan Minh Vũ đang sứt đầu mẻ trán, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra và Nghiêm Mặc Hàn bước vào.
Tất cả các cổ đông đều bối rối nhìn Nghiêm Mặc Hàn.
“Chúng tôi đang họp, những người không liên quan xin ra ngoài đợi” Một cổ đông nói rất thẳng thản.
Quan Minh Vũ lộ vẻ nghỉ hoặc, Nghiêm Mặc Hàn này đối với tổng giám đốc Nghiêm một tấc cũng không dời, Nghiêm Mặc Hàn xuất hiện trong văn phòng, vậy thì tổng giám đốc Nghiêm cũng đến rồi sao?
Anh ta lắc đầu, và cảm thấy suy nghĩ như vậy thực sự rất không thực tế.
Bệnh tự kỷ của Tịch Nhan không phải là vẫn rất nghiêm trọng sao?
Trên mặt Nghiêm Mặc Hàn nở một nụ cười, anh ta nói: “Tôi là trợ lý riêng của tổng giám đốc mới. Mọi người nói xem tôi có phải phải là người không liên quan không?”
“Haha, nực cười. Tổng giám đốc mới không thể đi nhậm chức, mà để trợ lý riêng của cô ta tới nhậm chức. Việc này rất mới lạ đấy”
Khi những lời chế giễu của các cổ đông còn chưa nói xong, họ đã nghe thấy một giọng nữ lạnh như băng truyền đến.
“Ai nói tôi không thể nhậm chức?”
Khi Quan Minh Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong lòng đột nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, liền thấy Nghiêm Linh Trang bước đến, chân đi giày cao gót, mặc một bộ đồ màu đỏ thãm, khoác áo choàng, tóc ngắn, đeo hoa tai kim cương, vòng cổ, trang điểm lạnh lùng, thần thái bước vào.
Mọi người trong văn phòng đều chết lặng.
Cựu tổng giám đốc là một cỗ máy lạnh biết đi, biến bọn họ thành khối băng đông cứng.
Không ngờ, tổng giám đốc mới còn càng đáng sợ hơn người trước.