Tuy nhiên, nhìn vào bộ dạng trẻ tuổi của Nghiêm Linh Trang, các cổ đông đã ổn định tâm lý và quyết định bình tĩnh chờ xem nữ tổng giám đốc này rốt cuộc là có bản lĩnh gì.
Nếu như không có, bọn họ cũng sẽ không cho cô một kết cục tốt đẹp.
“Khi nấy là ai đề xuất chủ ý bán đi công ty Á Châu?” Nghiêm Linh Trang ngồi trên chiếc ghế xoay của tổng giám đốc, nghiêng chân và nhìn chằm chằm vào đám đông bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lời nói hành động của cô, lại lộ bóng dáng của Chiến Hàn Quân.
Các cổ đông đều đang thắc mắc, cựu tổng giám đốc rốt cuộc là từ đâu mà tìm được một người phụ nữ như vậy, cũng giống như anh – thật sự khiến người ta không thể đoán trước được.
Cổ đông không dám trả lời một cách tùy tiện.
Quan Minh Vũ chỉ vào cổ đông gây rắc rối nhất vừa rồi, “Tổng giám đốc, chính là anh tạ”
Nghiêm Linh Trang nhàn nhạt liếc nhìn cổ đông kia, trong mắt tràn đầy khinh thường và coi rẻ. “Quan Minh Vũ, trả tiền cho anh ta, đuổi anh ta ra khỏi công ty Á Châu.”
Các cổ đông cũng không khỏi hụt hãng, “Hừ, tổng giám đốc Chiến đi rồi, ai biết công ty Á Châu sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Trả lại tiền cho tôi cũng không phải là chuyện xấu Dưới sự kinh ngạc của anh ta, các cổ đông khác cũng có chút rung động.
Ai biết được đề tài của Nghiêm Linh Trang lại chuyển hướng, “Nếu các người muốn rút khỏi công ty Á Châu, thì hãy nhanh lên. Tiếp theo, công ty Á Châu chúng ta sẽ có một động thái lớn. Thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào hành động lần này”
Nghiêm Linh Trang bắt đầu không chút để ý nghịch móng tay lóng lánh trơn bóng như vỏ sò. Bên trên là bông hoa hướng dương được khảm kim cương.
Sau đó nghe cô ấy chậm rãi nói:“Á Châu, nếu như đã đứng trên vai người khổng lồ, thì đáng lẽ phải tiếp tục tiếp nối người trước, đạt được thành tích càng lớn hơn. Trong ba tháng tới, tôi sẽ thâu tóm tất cả các đối thủ trong ngành và biến công ty Á Châu trở thành đầu sỏ độc quyền, không ai có thể địch lại”
Quan Minh Vũ rất ngạc nhiên…
Mục tiêu này, chính là mục tiêu khi còn sống của Chiến Hàn Quân.
Nếu không phải là con của tổng giám đốc không may bị phá, tổng giám đốc Chiến mới muốn làm việc thiện tích đức, cầu phúc cho đứa trẻ, nên mới từ bỏ kế hoạch này.
Không ngờ, khi tổng giám đốc Nghiêm nhậm chức, việc đầu tiên cô làm là tiếp tục tâm nguyện của tổng giám đốc Chiến.
Quan Minh Vũ vẻ mặt nhẹ nhõm.
Các cổ đông khác kinh ngạc thay đổi sắc mặt, “Độc quyền thị trường? Nhà họ Bạch, nhà họ Điền, còn có nhà họ Chiến, nhà họ Nghiêm, họ sẽ đồng ý chứ?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Bọn họ không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không nhượng bộ.”
Các cổ đông chết lặng.
Nghiêm Linh Trang đứng lên và nói: “Nếu mọi người có can đảm, thì ở lại và vượt qua sóng gió cùng tôi. Công ty Á Châu thành công, và giá trị của mọi người sẽ tăng lên gấp bội. Nếu công ty Á Châu thất bại, tôi không cần phải nói mọi người cũng biết hậu quả. Mọi người có lẽ cũng biết, không tình nguyện ở lại, sẽ giảm bớt một phần nguy cơ bị rút cổ phần của công ty. Á Châu sẽ bồi thường cho mọi người số tiền tương ứng theo giá trị thị trường.”
Sau khi Nghiêm Linh Trang nói xong, cô đã rất nghiêm khảc khiển trách Quan Minh Vũ, “Anh ăn no rồi không có chuyện gì làm đúng không? Lãng phí thời gian với đám người ô hợp này. Trở về văn phòng, phân loại thông tin của đối thủ cạnh tranh, hôm nay trước khi tan làm giao cho tôi.”
Quan Minh Vũ bị khiển trách – toàn thân dễ chịu.
Phong cách công ty quản lý của Nghiêm Linh Trang, quả thực là gán liên với phong cách của Chiến Hàn Quân.
Nghiêm Linh Trang nghênh ngang rời đi Các cổ đông lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tổng giám đốc Nghiêm đặt lại lời nói đến đó, chỉ cho họ quyền lựa chọn. Một câu nói vô nghĩa, cũng không có.
Vốn dĩ họ nghĩ rằng tổng giám đốc mới sẽ luống cuống, nhất định sẽ mời bọn họ ở lại, nhưng cô lại còn lạnh lùng, vô tình hơn cả Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân quý trọng lời nói như: vàng, không bao giờ giải thích Nghiêm Linh Trang còn ngông cuồng kiêu ngạo hơn, không chỉ lời nói hành động hoàn toàn phớt lờ bọn họ, mà trong ánh mắt càng thêm xem thường bọn họ.
Kết quả là đám cổ đông cố dát vàng lên mặt này, lúc này liền chán nản rời đi