Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 942: Làng chài



Giống như một thế hệ nữ hoàng, đứng trên vai những người khổng lồ, theo dõi thần dân của mình.

“Anh Hàn Quân, anh đã uống canh Mạnh Bà chưa? Sau khi đi qua cầu Nại Hà? Anh có còn nhớ em không?”

“Xin lỗi, em không có cách nào đi cùng với anh được. Em phải ở lại đây, làm những việc anh còn chưa hoàn thành, tìm kiếm con trai của chúng ta. Còn có, em phải ở lại nơi này, đợi anh trở về.”

Gió nổi trên mặt đất.

Đem theo cái lạnh của mùa thu, mở ra cái lạnh giá của mùa đông.

Còn trong những ngày chờ đợi của Nghiêm Linh Trang, mọi thứ giống như biến thành mùa đông, càng ngày càng lạnh Cô dùng thủ đoạn máu lạnh khốc liệt vô tình, nhanh chóng buộc nhà họ Điền, nhà họ Bạch, nhà họ Chiến và nhà họ Nghiêm phải dơ tay đầu hàng cô.

Vài năm sau đó.

Ở làng chài Một cô gái đánh cá đang hái hạt sen bên sông với đứa con bốn tuổi trên lưng, mi người phụ nữ chỉ vào cô ấy, “Chính là cô năm đó nhặt một người đàn ông từ đâu tới về, còn cùng người ta kết nghĩa vợ chồng. Tôi nghe nói, người đàn ông kia còn dẫn theo một người thực vật hôn mê không tỉnh, cô ấy mấy năm nay còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải chăm sóc người chồng yếu kém. Người nhà của cô ấy vô cùng bất mãn, đuổi cô ấy ra khỏi nhà”

“Ai bảo người đàn ông vô dụng kia đẹp trai tuấn tú, nếu như là tôi gặp được một người như vậy, tôi cũng muốn nhặt về giấu đi” Một phụ nữ trẻ cười mỉa mai.

Người phụ nữ không nói gì, hái một nắm hạt sen, hái một lá sen rồi về nhà.

Ngôi nhà của người phụ nữ nằm cuối xóm chài chỉ có vài gian phòng dột nát. Mỗi khi trời mưa triền miên, nhà dột, phải dùng xoong nồi ra hứng nước mưa, vô cùng đơn SƠ.

Sau khi người phụ nữ về nhà, nhanh nhẹn nhóm lửa nấu cơm.

Người đàn ông của cô ta đang ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi trong một gian phòng khác, mặc dù đã mặc bộ quần áo cũ nhưng vẫn không che được vẻ tao nhã tự nhiên của mình.

Trên giường còn có một người đàn ông tuấn tú khác, nhưng anh ấy đã ngủ nhiều năm, tuy rằng vẫn có hơi thở, nhưng cũng không khác gì người chết Không lâu sau, người phụ nữ bưng cháo lá sen đi vào, nhìn thấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào Lâm Minh ở trên giường, nhịn không được trêu chọc: “Anh mỗi ngày nhìn anh ta, anh ta cũng không tỉnh lại.

Theo tôi thấy, tốt hơn hết là anh nên đưa anh ta đến một viện dưỡng lão, nơi đó ít nhất cũng có một bác sĩ có thể khám cho anh ta mỗi ngày”

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra vẻ giận dữ;Chỉ cần có tôi ở đây, không ai được phép mang anh ấy đi.”

Viện dưỡng lão ở làng chài là nơi dành cho những người già cả cô đơn. Anh từng đến đó, ở đó hôi thối vô cùng, vấn đề vệ sinh của người già ở đó không có ai lo liệu.

Và người đàn ông trẻ tuổi đang nẵm trên giường chính là ân nhân cứu mạng của anh.

Người phụ nữ từng nói với anh rằng là anh ấy dùng thân thể mình bảo vệ anh ở dưới, cho nên anh chỉ bị chấn động nhẹ ở đầu, mất trí nhớ.

Còn anh ấy lại biến thành người thực vật.

Khi anh lau người mát xa cho anh ất nhìn thấy trên xương bả vai của anh ấy có một hình xăm cây cỏ nhỏ, cho nên mới đặt tên cho anh ấy cái tên: Lâm Miên.

Người phụ nữ đưa cháo lá sen cho anh, yếu ớt thở dài nói: “Đã ba năm rồi, chúng ta không có tiền chữa bệnh cho anh ta nữa, sự sống của chúng ta cũng rất túng quấn rồi, thêm 2 năm nữa, con trai cũng phải đi học rồi, lẽ nào anh định cả đời này đều sống như vậy sao?”

Người đàn ông đặt bát cháo lá sen lên bàn, đồng tử mị hoặc trở nên tĩnh mịch.

“Thu Liên, anh sẽ tìm cách kiếm tiền.”

Người phụ nữ tên Thu Liên cười chua chát: “Làng chài này bao đời nay sống dựa vào nghề đánh cá, anh mắc bệnh nghiện sạch sẽ, không ngửi được mùi hôi tanh của cá thì làm sao kiếm được tiền?”

Người đàn ông im lặng, không nói gì.

Thu Liên nói: “Bố mẹ em có một ít tiền, nhưng thế lực của bọn họ, trong mắt chỉ có mấy người chị được gả tới chỗ tốt của em.

Hôm qua em có đi mượn tiền bọn họ, ai ngờ bọn họ không muốn gặp em, không muốn cho em mượn tiền”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.