Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 943: Một mình lên thủ đô



Người đàn ông đứng thẳng lưng, nói, “Trời không tuyệt đường người. Anh sẽ ra ngoài thế giới xem xem, chắc chắn sẽ có chuyện anh có thể làm.”

Ngay khi Thu Liên và người đàn ông của cô ta bước đến bước đường cùng, nhóm đàn ông đầu tiên của làng chài ra ngoài phiêu bạt kiến sống quay trở lại.

Họ mặc quần áo tươm tất, nói tiếng phổ thông rất lưu loát. Trước mặt dân làng, bọn họ miêu tả thế giới tuyệt vời bên ngoài một cách sinh động.

Thu Liên nghe những người đàn ông đó nói rằng kiếm tiền bên ngoài rất dễ dàng, chỉ cần họ chịu khó làm việc, có thể kiếm được mấy triệu một tháng.

Sau khi trở về nhà, Thu Liên nói với người đàn ông của mình những gì cô ta đang nghĩ.

“Ông xã, mấy người Nhan Tiêu đến thủ đô một năm, bọn họ khi trở về đã thay đổi hoàn toàn diện mạo. Bọn họ nói tiền ở bên ngoài rất dễ kiếm. Hay là gia đình chúng ta cũng theo bọn họ cùng ra ngoài xông pha đi. Có khi chúng ta cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó anh có thể chữa được bệnh cho ân nhân cứu mạng của mình. Còn có thể nộp tiền học của Hổ Tử, anh cảm thấy thế nào?”

Một vài nghi ngờ vô hình hiện lên trong đôi mắt mờ nhạt của người đàn ông. Thủ đô? Tại sao nghe đến nơi này, trong lòng anh lại trở nên vô cùng tươi đẹp đến như vậy.

“Được” Anh nhàn nhạt đáp.

Thu Liên nói”Vậy thì ăn xong bữa tối em sẽ đi xin nhà chị Trương ở bên cạnh, để khi bọn họ đi dẫn chúng ta đi cùng.”

” Sau bữa tối, người đàn ông nằm trên chiếu ở bên ngoài, nhìn những vì sao trên bầu trời. Tất cả các ngôi sao bao quanh mặt trăng sáng. Đáng tiếc, một phần của mặt trăng sáng đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Anh thích mặt trăng.

Cũng không biết tại sao lại có một cảm giác kỳ lạ như vậy.

Giọng nói của Thu Liên đang nói chuyện với chị Trương phát ra từ bên cạnh.

“Thu Liên, cô muốn tôi đưa cả nhà cô đến thủ đô lập nghiệp, tôi có thể thu lộ phí được không? Chuyến này đi thủ đô, lộ phí của cả nhà cô cũng gần đến 3,5 triệu.”

Giọng chị Trương rõ ràng là lộ ra vẻ khinh thường.

Thu Liên xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị Trương, chị không cần lo lắng về vấn đề lộ phí, em sẽ đi tìm bố em để mượn.”

Chị Trương cười nhạo: “Ai mà không biết bố của cô không nhận cô con gái như cô nữa, cô nói xem cô cũng thật là, nhặt một tên đàn ông vô dụng về nhà cũng thôi đi, anh ta còn dẫn theo một đứa con riêng, một người con gái như cô nuôi gia đình tạm bợ qua ngày. Cô đây là nhìn trúng anh ta ở chỗ nào vậy? Anh ta ngoài cái mặt ra, cái gì cũng không có”

“Chị Trương, đừng nói về anh ấy như vậy.

Anh ây chỉ là trên người còn vết thương cũ, xương cốt của anh ấy cứng cáp lắm, không phải là một người lười biếng đâu”

“Haha, thôi đi, cô thích anh ta, ai còn không biết chứ? Thu Liên, tôi cho cô ý này, cô không có tiền, để anh ta ra ngoài kiếm tiên, cô không biết gì đi theo anh ta làm gì?”

Thu Liên cần môi, đáy mắt hiện lên vẻ không muốn Chị Trương nói đùa: “Sao thế, sợ anh ta chạy sao?”

Thu Liên không nói gì Chị Trương nói: “Cô nói cô xem, cô đến anh ta tên gì cũng không biết, cô lại cứ quyết một lòng đi theo anh ta như vậy, không sợ là tốn công phí sức sao?”

Thu Liên trở nên có chút tức giận, nhưng lại kìm nén tính khí của mình, nói:”Chị Trương, em quay về bàn bạc với anh ấy”

Thu Liên trở về nhà và nhìn thấy người đàn ông ngồi trên chiếu với vẻ mặt nghiêm nghị, lặng lẽ bước tới “Chị Trương nói, lộ phí đến thủ đô rất đắt”

“Anh nghe hết rồi.”

“Vậy thì một mình anh đi đi” Thu Liên trong mắt dâng lên nước mắt “Anh giàu có rồi, có khi nào sẽ quên mất hai mẹ con em không?”

“Không. Sau khi ổn định ở thủ đô, anh sẽ lập tức về nhà đón mọi người” Người đàn ông an ủi nói Thu Liên vui mừng gật đầu Người đàn ông nói: “Lâm Minh, giao cho em chăm sóc.”

“ừ”

Ba ngày sau, người đàn ông và nhóm người làm thuê ở làng chài lên tàu về thủ đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.