Chết tiệt, trước khi anh câu dẫn cô như: vậy, cô lại bị cảm động đến hồ đồ.
Tại sao khi cô dùng cách y hệt như vậy, lại bị anh ghét bỏ thế này?
Người lái xe suýt thì bật cười.
Nghiêm Linh Trang cảm thấy sắc mặt không chút ánh sáng, hung tợn uy hiếp người lái xe “Anh còn cười, có tin tôi cho bác sĩ tiêm cho anh hai mũi Botulinum không?”
Người lái xe đành phải nhịn cười Sau khi chiếc xe Ferrari đến vườn hoa Nhật Lịch, Nghiêm Linh Trang kéo Chiến Hàn Quân xuống xe. Sau đó kéo một đầu sợi dây vải trói Chiến Hàn Quân rồi bước vào phòng.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân còn đen hơn cả nhọ nồi. Anh cảm thấy nữ ma đầu này đối xử với mình giống như đối xử với xúc vật, khiến anh cảm thấy vô cùng bị áp bức và lăng nhục.
Nghiêm Linh Trang kéo anh vào phòng ngủ, lấy một đôi còng tay từ trong ngăn kéo ra, còng tay trái anh vào cột giường. Sau đó tháo sợi dây trên tay anh ta.
Chiến Hàn Quân cố gắng thoát khỏi còng tay, nhưng vô ích.
Anh trừng mắt nhìn Nghiêm Linh Trang với sự tức giận, mắng: “Cô biến thái!”
Nghiêm Linh Trang chế nhạo hỏi: “Anh cũng cảm thấy rất biến thái sao?”
Chết tiệt, lúc trước tên này dùng thủ đoạn này để đối phó với cô, lúc đó sao anh không cảm thấy biến thái chứ?
Chiến Hàn Quân tuyệt vọng vùng vẫy, “Buông tôi ra”
Nghiêm Linh Trang ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng khô khốc của anh. Sau đó xoay người đi xuống lầu.
Không bao lâu, cô vắt một ly nước trái cây tươi, lên lâu đưa cho anh, “Uống nước đi.”
Chiến Hàn Quân cảnh giác nhìn cô, “Tôi không khát”
Nghiêm Linh Trang chính là con giun đũa trong bụng anh, còn có thể không hiểu sự lo lắng của anh sao? Lập tức nói: “Anh yên tâm, trong đây không bỏ thuốc đâu”
Chiến Hàn Quân bày ra bộ mặt không tin.
Nghiêm Linh Trang, tinh ranh cười nhẹ:”Cho dù tôi thực sự muốn làm gì anh, tôi cũng không cần phải bỏ thuốc anh đâu, biến anh thành một cái xác nằm đó, không phải là mất đi hứng thú sao?”
Chiến Hàn Quân sắc mặt lập tức đen thành than. Tại sao ma đầu này cứ hở một tí là lại khởi xướng cái này rồi?
Bọn họ vẫn chưa thân đến mức độ suồng sã như vậy.
Nghiêm Linh Trang thấy anh thế nào cũng không đồng ý uống nước, liền trực tiếp ra tay, bóp miệng đổ nước trái cây vào miệng anh Chiến Hàn Quân lập tức nhận thức được;Tôi tự uống”
Sau đó ngoan ngoãn cầm lấy cốc nước và uống.
Nghiêm Linh Trang thấy anh uống xong nước trái cây, lộ ra nụ cười tỉnh quái, “Anh đoán đúng rồi, trong đó có thuốc đấy”
Chiến Hàn Quân tức giận đến phát điên”Cô rốt cuộc cho tôi uống cái gì rồi?”
Nghiêm Linh Trang thản nhiên nói:“Men vi sinh”
Chiến Hàn Quân:”…”
Tâm trạng của anh được Nghiêm Linh Trang đùa giỡn như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, trầm bổng lên xuống.
Quan Minh Vũ đột nhiên gọi điện cho Nghiêm Linh Trang Nghiêm Linh Trang vừa trả lời điện thoại thì nghe thấy Quan Minh Vũ nói: “Tổng giám đốc, tôi đã nghe ngóng được tin tức về tổng giám đốc Chiến rồi.”
Nghiêm Linh Trang liền lén lút liếc nhìn Chiến Hàn Quân rồi vỗ nhẹ lên đầu anh, như đang vuốt ve con chó cưng của mình, “Tôi trả lời điện thoại, rất nhanh sẽ quay lại” Sau đó cô đứng dậy đi ra ngoài.
Chiến Hàn Quân chán ghét nhìn đôi mắt †o đen láy của cô, lông mi giả dài, eyeliner đen đậm, còn có phấn mắt màu đen phô trương, rõ ràng là lớp trang điểm đen này.
khiến trong lòng anh sởn tóc gáy, nhưng kỳ lạ thay, khi cô chạm vào đầu anh, anh lại không cảm thấy một chút chán ghét nào.
Điều này thật kỳ lạ.
Mấy năm nay, ngay cả Thu Liên vợ của anh cũng không thể gần gũi anh ấy.
Ở ngoài Nghiêm Linh Trang cẩn thận lắng nghe Quan Minh Vũ báo cáo: “Nghe ngư dân nói, anh ấy là ba năm trước bị ngư dân tên Thu Liên nhặt về nhà. Ngư dân nói khi Thu Liên nhặt anh ấy về, còn dẫn theo một người thực vật về cùng. Sau khi anh ấy và Thu Liên kết hôn, còn sinh một con trai. Mấy năm nay đều là Thu Liên nuôi gia đình sống tạm bợ qua ngày, cuộc sống của anh ấy thực sự không dễ dàng gì… dân làng, bố mẹ vợ đều rất coi thường anh ấy”.
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Linh Trang ngồi xổm trên mặt đất, dựa lưng vào tường. Anh đã có gia đình, vậy cô còn nên làm phiền anh nữa không?