Ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, cô đã biết anh bị mất trí nhớ.
Nếu không thì sao anh có thể dùng ánh mắt lạnh lùng xa cách mà nhìn cô như thế chứ?
Bác sĩ lại nặng nề nói tiếp: “Hơn nữa, vị trí của cục máu này vô cùng đặc biệt. Tuyệt đối đừng để cậu ấy chịu kích thích… nếu không sẽ có nguy cơ xuất huyết.”
Nghiêm Linh Trang chợt cảm thấy trên người mình như bị gắn một quả bom hẹn giờ.
“Vậy còn biện pháp điều trị thì sao?”
Nghiêm Linh Trang lo lắng không yên hỏi bác sĩ.
Bác sĩ đưa ra đề nghị: “Có lẽ theo thời gian dần qua, cục máu sẽ tự nhỏ dần rồi tiêu biến. Nếu như phải thực hiện phẫu thuật mổ sọ, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm!”
Nếu phải khiến anh nguy hiểm đến tính mạng chỉ vì để anh khôi phục ký ức thì Nghiêm Linh Trang không nỡ đối xử tàn nhẫn với anh đến vậy.
Hôm sau, Chiến Hàn Quân chậm rãi tỉnh lại.
Nhìn thấy đầu Nghiêm Linh Trang ghé năm bên giường anh ngủ say sưa. Nét mặt của anh đúng là một lời khó nói hết.
Khoảng cách từ mặt của cô cách mặt của anh đã phạm quy quá rồi.
Anh lui lại phía sau, sau đó lặng lẽ đánh giá cô.
Mặt cô rất nhỏ, có lẽ cũng chỉ lớn bằng bàn tay của anh là cùng. Bởi vì trang điểm đậm cho nên anh không thể nhìn thấy mặt thật của cô. Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy một cơ thể mảnh mai như thế làm sao lại có được sức khỏe tiềm tàng to lớn mạnh mẽ đến thế?
Thời điểm Nghiêm Linh Trang tỉnh lại đã nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang tập trung đánh giá cô thì mỉm cười với anh một cách rất tự nhiên.
“Anh đã tỉnh rồi à?”
Chiến Hàn Quân nói: “Cám ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện.”
Nghiêm Linh Trang không hề khách khí mà lên tiếng đòi anh: “Không cần cám ơn, tôi muốn thu tiền lãi”
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân chùng xuống trong giây lát: “Tôi không có tiên: Nghiêm Linh Trang vừa định mở miệng nói “Lấy thân báo đáp” thì Chiến Hàn Quân đã sáng suốt chặn miệng cô lại: “Tôi cũng sẽ không bán thân.”
Cái bản mặt vốn chùi mật ong của Nghiêm Linh Trang đã đủ đen rồi, giờ nghe thấy anh nói thế lại còn đen không biết lấy gì để hình dung.
“Không có tiền mà lại còn không đồng ý bán thân cơ à?”
Tên nhóc này lại còn trưng ra cái điệu bộ du côn vô lại, cô đúng thật là không biết xử lí anh thế nào đây.
“Vậy thì đưa mạng anh cho tôi đi”
Nghiêm Linh Trang bá đạo tuyên bố.
“Từ hôm nay trở đi, anh sẽ làm vệ sĩ cho tôi: Chiến Hàn Quân luôn giữ thái độ bình tĩnh, binh tới thì có nước chặn: “Tôi không biết đánh nhau!”
Muốn anh bán mạng cho phụ nữ ấy à, lão đại trong lòng của anh không đồng ý.
Nghiêm Linh Trang cười nói hết sức âm hiểm: “Tôi không cần anh phải đánh nhau, chỉ cần anh đứng trước mặt tôi thì mấy cô gái nhìn anh sẽ không nảy ra ý xấu gì v đâu: Chiến Hàn Quân “Tại sao nảy sinh ý xấu với cô mà lại là con gái được chứ, không phải là con trai thì đúng hơn hay sao?”
Nghiêm Linh Trang liếc anh một cái rồi mới nói: “Như anh đã nói đấy thôi, người như tôi chính là mụ đàn ông bài tiết quá nhiều loại hormone kiểu này cho nên làm gì có tên con trai bình thường nào mà lại có suy nghĩ xấu với tôi được chứ.”
Chiến Hàn Quân: “…
“Rất có hình tượng.” Anh tự đưa ra cho cô một lời khẳng định tự rút ra được.
Nghiêm Linh Trang chép miệng: “Tôi cũng có mặt rất dịu dàng. Có thể làm cô gái xinh đẹp của anh”
‘Vẻ mặt Chiến Hàn Quân đầy dấu hỏi. Lại nói với vẻ chán ghét: “Cho dù cô có là mụ đàn ông hay là cô gái xinh đẹp thì cũng không có liên quan gì đến tôi hết.”
Nghiêm Linh Trang thất bại thảm hại.
Tên nhóc này lại không uống rượu mời mà chỉ thích xơi rượu phạt đó à.
Nghiêm Linh Trang thu lại vẻ mặt cười cợt, thay đổi thành vẻ mặt nham hiểm hung ác, lạnh lùng nói: “Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền để cho con trai anh có tiền đi học, để vợ anh không cần làm công việc nặng nhọc của nhà nông. Hơn nữa, tôi còn nghe nói trong nhà anh có người thực vật, tôi có thể đưa người đó vào bệnh viện Á Châu chữa bệnh cho anh ta mà không lấy một xu nào hết”
Chiến Hàn Quân nhìn cô, cảm xúc trên mặt có vẻ thâm sâu khó lường.