Chiến Hàn Quân thấy lời đề nghị đó của cô, trong lòng vẫn chưa thể quyết định được, vẫn luôn do dự, Cửu Đồng lại nói: “A Nguyệt, anh đồng ý yêu cầu của tổng giám đốc Linh Trang đi mà. Tất cả mọi người trong làng chài của chúng ta sẽ biết ơn anh rất nhiều.”
Chiến Hàn Quân có chút xấu hổ lên tiếng: “Tôi có việc làm khác rồi”
“À là như vậy sao, anh đã công việc mới nên không muốn giúp chúng tôi.” Cậu ta nói với sự thất vọng.
Nghiêm Linh Trang biết Chiến Hàn Quân là người luôn quan trọng lời nói, anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được, nếu đã đồng ý với Thanh An sẽ làm thầy giáo dạy dương cầm cho cô bé, tất nhiên anh sẽ không tiếp nhận công việc khác.
Để anh không còn phải băn khoăn lo lắng, Nghiêm Linh Trang nói: “Anh không cần phải làm việc theo từng bộ phận. Việc của anh chính là chỉ quản lý nhóm ngư dân này và đảm bảo rằng họ tuân thủ các quy tắc và quy định của công ty đề ra”
Chiến Hàn Quân lúc này mới yên tâm đồng ý: “Được.”
Quan Minh Vũ gọi điện thoại cho cảnh sát, liên lạc giải thích vài câu sau đó nghiêng đầu hỏi Nghiêm Linh Trang: “Bên kia cần người bảo lãnh”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi sẽ đứng ra bảo lãnh bọn họ”
Nghiêm Linh Trang cân nhắc đám ngư.
dân có chút dã man chưa khuất phục, nếu thật sự là gây ra chuyện, ai bảo đảm được xui xẻo sẽ xảy ra hay không.
Cô liền hỏi Chiến Hàn Quân một câu: “Chỉ có anh thôi sao? Các bộ phận trên và dưới toàn bộ cơ thể cộng lại không đủ cho làm một bộ móng tay đắt tiền, anh lấy gì để đảm bảo?”
Chiến Hàn Quân nói: “Thô tục không chịu nổi!”
Nghiêm Linh Trang: “…”
Tên này thật đúng là chó cần hung dữ, không biết lòng người tốt!
Quan Minh Vũ hiểu ý, lập tức nói cho đối phương: “Tổng giám đốc Trang nhà tôi tự mình bảo lãnh, lập tức thả người ra”
Sau khi Cửu Đồng cùng Chiến Hàn Quân rời khỏi bộ phận thiết kế, Cửu Đồng đối với Nghiêm Linh Trang khen ngợi không dứt: “A Nguyệt, tôi cảm thấy tổng giám đốc kia cũng không đáng sợ như trong lời đồn. Thực chất cô ấy chỉ là mặt lạnh nhưng trong lòng lại không như vẻ ngoài, cũng quan tâm người khác, thoạt nhìn hung dữ, nhưng khi nghe nói ngư dân chúng ta kiếm tiền khó khăn, cô liền mềm lòng mà bỏ qua thả họ ra… Tôi cảm thấy rằng cô ấy tốt hơn nhiều so với những người phụ nữ trông hiền lành và tốt bụng, nhưng sau lưng lại là những người lòng dạ khó đoán, vô cùng nguy hiểm trong làng chài của chúng ta”
Chiến Hàn Quân thoáng trầm tư…
Lại nói tới nữ ma đầu nấu cháo cho anh, đưa anh đi khám bệnh, lại giải vây cho ngư dân, đều là hành động làm cho người ta ấm lòng. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt điềm đạm không biết xấu hổ của cô muốn bao nuôi anh, Chiến Hàn Quân liền không cách nào đồng ý với cách nói của Cửu Đồng.
“Nữ ma đầu làm những việc này, chắc chắn là có dụng tâm khác.”
Nhưng Cửu Đồng rất ngây thơ nói: “Dù sao cô ấy cũng cho những ngư dân không có công việc của chúng ta có được sự ổn định.
Trong lòng tôi, cô ấy chính là Bồ Tát.”
Chiến Hàn Quân lắc đầu: “Chờ những ngư dân kia trở về lại ca công tụng đức của cô ta cũng không muộn.”
Dù sao anh một chút cũng sẽ không tin nữ ma đầu sẽ vô cớ giúp đỡ những ngư dân vô tội này.
Đến buổi tối, những người ngư dân được thả trở lại.
Mọi người trở về nhưng ai nấy đều lộ ra vẻ mặt lo lắng, họ sợ rằng sẽ bị đuổi việc, sẽ không kiếm được tiền lo cho gia đình.
Cửu Đồng nói với họ: “Chúng ta có thể ở lại, nhưng tổng giám đốc đã lên tiếng, chúng ta phải lắng nghe lời của A Nguyệt.”
Những ngư dân nhìn Chiến Hàn Quân, ai cũng buồn bực trong lòng, đáy mắt đều là sự ghen tị sâu sắc.
Trong làng chài, người đàn ông này dựa vào vợ nuôi dưỡng, bị mẹ vợ ghét bỏ, cả làng đàn ông đều khinh thường anh.
Hiện tại anh lại xoay người quản lý bọn họ, bọn họ phải nghe lời anh sao?
Cậu có nhầm không vậy? Tôi nghỉ ngờ anh ta bị câm đấy, làm thế nào anh ta có thể dẫn dắt chúng ta?”
Những người khác liền nhao nhao phụ họa: “Đúng vậy”
Chiến Hàn Quân thấy những người đó không phục như vậy, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Không phải để cho các người nghe lời tôi, mà là để cho các người tuân thủ các quy tắc và quy định của công ty, như vậy mới giữ được công việc cho tất cả mọi người.”
Các ngư dân nhìn nhau: “Dù sao những gì anh nói chúng tôi cũng không nghe.”
Nghiêm Linh Trang đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này, biểu tình trên mặt rất khó nói hết.
Ngày xưa anh Hàn Quân của cô từng là người hô phong hoán vũ, hiện giờ ngay cả mấy ngư dân cũng không quản được. Uy nghiêm này thật sự không bằng trước đây.
Nghiêm Linh Trang đi về phía ngư dân, hai tay khoanh lại, toàn thân tràn ra cảm giác ưu việt của chúng sinh, nói: “Nguyện ý nghe lời anh ta thì ở lại, không muốn nghe lời thì lập tức rời đi”
Lời này vừa nói ra, ngư dân lật mặt nhanh chóng, lập tức nịnh nọt với Chiến Hàn Quân: “A Nguyệt, nếu tổng giám đốc đã lên tiếng, vậy tôi nghe anh nói”
Nghiêm Linh Trang giải vây cho Chiến Hàn Quân, cho rằng Chiến Hàn Quân sẽ cảm ơn cô. Ai ngờ Chiến Hàn Quân lại đặc biệt ai oán trừng mắt nhìn Nghiêm Linh Trang một cái, rõ ràng chính là đang trách cứ cô nhiều việc nhàn rồi.
Nghiêm Linh Trang buồn bực nói với Quan Minh Vũ: “Mua bảo hiểm cho tất cả ngư dân, kể cả bảo hiểm an sinh xã hội”