Nghiêm Linh Trang không dễ dàng lọt hố của anh, tự đắc đáp trả: “Khi nhìn thấy nhan sắc hiện tại, tôi chỉ có thể tự hỏi “tiểu tiên nữ hạ phàm đây sao?”“
Chiến Hàn Quân nhếch mép: “Lạy hồn”
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi chỉ là đang nói sự thật mà thôi”
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang rồi nở một nụ cười ngọt ngào, không hiểu sao anh lại cảm thấy nữ ma đầu này hình như cũng không đến nỗi quá khó chịu.
Ngược lại, có phần hồn nhiên, đáng yêu.
“Tại sao cô lại muốn kinh doanh?” Anh tò mồ hỏi.
Anh cảm thấy Nghiêm Linh Trang thật sự là một người yếu đuối, đáng yêu, không phải là loại người mạnh mẽ như cái cách cô thể hiện ra ngoài.
Công việc kinh doanh không phù hợp với tính cách của cô.
Nghiêm Linh Trang thở dài một cách tẻ nhạt: “Đây là lời hứa của tôi với anh ấy.”
Chiến Hàn Quân chăm chú lắng nghe.
Nghiêm Linh Trang tiếp: “Tôi đã nói với anh ấy, tôi có thể vươn lên trưởng thành như một cây dây leo, và cũng có thể giống như một cây bông gòn đại thụ vững chãi có được một địa vị ngang tầm anh ấy”
Dừng lại giây lát rồi tiếp: “Anh ấy không còn ở đây nữa, tôi phải trở thành một cái cây đại thụ mạnh mẽ giống như anh ấy, cành lá có thể vươn lên thật cao để có thể chống đỡ cả bầu trời xanh cho tất cả những người yếu đuối. Rễ cảm thật sâu vững chãi xuống đất, không ngại mưa gió.”
Chiến Hàn Quân cảm thấy bị sốc, những lời này của Nghiêm Linh Trang đã hoàn toàn phản bác mọi sự hiểu lầm trước đây của anh Về cô.
Hóa ra, con gái chưa hẳn là mềm yếu.
Bọn họ có thể giống như Nghiêm Linh Trang, vừa có thể mềm yếu vừa có thể cứng cỏi “Anh ta là ai?” Anh tò mò hỏi.
“Hửm?” Nghiêm Linh Trang có chút bối rối “Người đó, anh ta đã dạy dỗ cô quá tốt, tôi thật sự rất khâm phục anh ta” Anh nói.
Nghiêm Linh Trang trố mắt ngạc nhiên.
Người này là người đã trêu chọc cô khi nãy sao?
Cô thấy anh và cô đúng thật là kẻ tám lạng người cân.
“Anh Hàn Quân của tôi” Nghiêm Linh Trang cười rạng rỡ.
Chiến Hàn Quân gật đầu như đã hiểu rõ.
Sau bữa ăn, trong lúc Chiến Hàn Quân ra tính tiền, nhân viên thu ngân nói với anh: “Thưa ngài, cô gái đó đã thanh toán rồi ạ”
Chiến Hàn Quân nghiêm mặt hỏi Nghiêm Linh Trang: “Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả lại cho cô: Nghiêm Linh Trang cười đáp: “Không phải đã nói rồi sao? Anh mời, tôi trả tiền.”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, anh thật sự đã trúng kế của cô rồi.
Nghiêm Linh Trang nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh, cười nói: “Chúng ta tuy hai mà một, tiền của tôi cũng chính là tiền của anh, tiền của anh… cũng chính là của anh. Ai trả cũng như nhau thôi.”
Cái logic này kì lạ, rối rằm thế nào ấy!
Nghiêm Linh Trang không nhận ra là khuôn mặt lạnh như băng của Chiến Hàn Quân ngày càng trở nên khó coi.
“Nếu tuy hai mà một, vậy thẻ ngân hàng của cô có thể đưa cho tôi dùng không?”
Chiến Hàn Quân chế nhạo nói.
Anh chắn chắc rằng Nghiêm Linh Trang sẽ không đành lòng dâng núi vàng núi bạc của cô cho anh.
Nghiêm Linh Trang ngây người nhìn anh.
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nhìn cô: “Không đành lòng?”
“Sau này trước khi nói phải dùng tới cái bộ não của mình, đừng để bị hormone giới tính làm ảnh hưởng khi cố trêu chọc một người đàn ông”
Nghiêm Linh Trang cao hứng nắm lấy tay anh: “Anh đã nói thế thì không thể nuốt lời nhé”
Chiến Hàn Quân: “..”
Nghiêm Linh Trang lấy chiếc ví từ trong túi xách và rút ra tất cả thẻ ngân hàng, hào hứng xòe ra: “Anh xem, cứ lấy cái nào anh thícl Chiến Hàn Quân há hốc mồm!
“Tôi chỉ nói đùa thôi” Chiến Hàn Quân khẽ phân bua, khuôn mặt tuấn tú đen còn hơn đáy nồi.
Cô gái này thật sự rất hào phóng với anh.
Đây có phải là đang bao nuôi anh không?
Nghiêm Linh Trang trông thấy vẻ mặt uất giận của anh, lẳng lặng cầm những tấm thẻ cho lại vào túi Rời khỏi nhà hàng, Chiến Hàn Quân thể hiện sự lạnh lùng và dè chừng của một nam thanh niên nói không với dục vọng, nhẹ nhàng chào tạm biệt Nghiêm Linh Trang: “Tôi đi đây, tạm biệt”