Nhận ra bản thân đã bị nữ ma đầu ảnh hưởng, Chiến Hàn Quân tuyệt vọng ngồi xuống thở dài bất lực, tiếng thở dài qua đi anh liền trồng cây chuối, úp mặt vào góc tường.
Anh phải ép mình tỉnh táo, suy ngắm kĩ càng xem cảm xúc của anh đối với Nghiêm Linh Trang rốt cuộc là gì.
Thế nhưng anh nghĩ đến nát óc anh vẫn không rõ cảm xúc của anh với Nghiêm Linh Trang đến tột cùng là thích, là ỷ lại hay là hận đến cực điểm.
Ngày hôm sau, Chiến Hàn Quân quả quyết nộp đơn xin từ chức cho người phụ trách công trình. Sau đó anh dọn đồ khỏi kí †úc xá, đến một khu ít người biết đến ở thủ đô thuê một căn nhà hai phòng ngủ. Anh tính sau khi tìm được công việc ổn định sẽ đón Thu Liên và đứa bé đến, cắt đứt suy nghĩ lộn xộn của anh về Nghiêm Linh Trang.
Tin từ chức của Chiến Hàn Quân nhanh chóng đến tai Nghiêm Linh Trang, lúc đó cô đang ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Hay tin, cô thở dài buồn bã, vẻ mặt ảm đạm không nguôi.
Ai za, không phải cô chỉ hôn anh một cái thôi ư, sao anh lại xấu hổ như con gái vậy?
Đã thế anh còn từ chức, còn muốn trốn tránh cô nữa?
Trước kia cô hôn anh, anh cười miệng ngoác đến mang tai, cười tươi hơn cả hoa cơ mà.
“Haizz!” Nghiêm Linh Trang lại thở dài lần nữa.
Nghiêm Mặc Hàn ngồi đối diện với Nghiêm Linh Trang, cuốn tài liệu trên tay anh ta đang mở, dựng thẳng trên bàn, khoảng giữa là một cuốn truyện tranh, trên cuốn sách là những bức vẽ hết sức khó coi.
Sau khi nghe thấy Nghiêm Linh Trang thở dài n lần, anh ta mới ngước lên nhìn cô: “Chiến Hàn Quân lại chọc giận em rồi sao?”
“Em phải làm ra chuyện gì khủng khiếp lắm mới dọa cậu ta đến nông nỗi này chứ, em đã làm gì vậy?”
Nghiêm Linh Trang mở to mắt vẻ mặt “Em chỉ hôn anh ấy một cách bất Nghiêm Mặc Hàn trố mắt kinh ngạc, anh ta có thể tưởng tượng ra cảnh Chiến Hàn Quân bị hôn, một người đàn ông kiêu ngạo và kiểm soát dục vọng bản thân giỏi như anh lại bị một cô gái cưỡng hôn, anh không tức chết mới là lạ.
“Nghiêm Linh Trang, trước mặt cậu ta em có thế dè dặt, e thẹn một chút được không?” Nghiêm Mặc Hàn bị sự mạnh bạo của người em gái này làm cho bảy hồn sáu vía đều bay lung tung “Em thật sự coi cậu ta là một kẻ vô dụng bị cái người mẹ vợ ở làng chài kia ghét bỏ ư?
Trong người cậu ta chảy dòng máu của bậc vương giả, đời này cậu ta chỉ có thể nằm trong tay vận mệnh của kẻ khác chứ đừng ai mong xoay chuyển vận mệnh của cậu ta.
Nghiêm Linh Trang, thế mà em lại cưỡng hôn cậu ta, em thật sự muốn tìm đường chết à?”
Nghiêm Linh Trang nằm lấy tài liệu trước mặt Nghiêm Mặc Hàn: “Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy à?”
Nghiêm Mặc Hàn buông lỏng cảnh giác, hình vẽ trên cuốn sách lộ ra. Anh ta không hề nhận ra mà tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Đàn ông ấy à, đều thích con gái có mái tóc dài, váy áo dịu dàng tung bay trong gió. Nhất là phụ nữ có giọng nói êm ái, ngọt ngào đôi khi ngây ngô như em bé. Đứng trước người phụ nữ như vậy, đàn ông sẽ tự nhiên nảy sinh cảm giác muốn che chở bảo vệ thôi”
Nói đến đây anh ta liếc đứa em gái một cái rõ ghét bỏ: “Em xem em đi, trên mặt viết hàng chữ “Tay đấm cường hào thủ đô, chân đá du côn, bốn chữ dùng võ kết bạn viết trên hoành phi”. Em như vậy khiến cho Chiến Hàn Quân làm sao nảy sinh cảm giác muốn che chở chứ?”
Nghiêm Linh Trang vô cùng tức giận, cô nhìn xuống tranh trong cuốn truyện tranh kia sau đó kéo cuốn truyện và cả tài liệu xuống mặt bàn: “Em thấy tình thú của anh là dùng suy nghĩ của nửa thân dưới thì đúng hơn. Cái gì mà tóc dài bay bay, váy áo lượt là chứ, trong đầu anh toàn chứa những hình ảnh này đúng không? Sao thế, chị dâu cả không thỏa mãn anh sao?”
Trong mắt Nghiêm Mặc Hàn hiện lên vẻ chán nản ảm đạm. Nghiêm Linh Trang thừa thế ngả người đến trước mặt anh ta: “Không phải bị em nói trúng rồi chứ? Anh với chị dâu chẳng lẽ không hòa hợp?
Nghiêm Mặc Hàn đẩy cô ra xa: “Nói hươu nói vượn gì đấy, anh với Bảo Ngọc rất hòa hợp.”
Miệng anh ta nói vậy nhưng ánh mắt anh ta đã phản bội tất cả, Nghiêm Linh Trang nhìn ra sự khác thường giống như đau đớn trong đáy mắt Nghiêm Mặc Hàn, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy bất an.
“Anh trai, có phải anh với chị dâu gạt em chuyện gì không?”
Nghiêm Mặc Hàn bâng quơ nói: “Anh và chị dâu em còn gạt em nhiều chuyện hơn em nghĩ. Mỗi buổi tối anh với cô ấy luôn nói chủ đề đó, chỉ là không thể nào thuật lại từng lời với em thôi đó.”
Nghiêm Linh Trang hừ nhẹ một tiếng: “Vô sỉ!”
Nghiêm Mặc Hàn không nghe rõ cô nói liền chuyển đề tài: “Có cần anh đào tung thành phố này đưa cậu ta đến trước mặt em không?
“Thôi anh, tìm thấy anh ấy rồi đừng làm phiền anh ấy. Tìm một người bảo vệ anh ấy là được rồi”
Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên muốn đùa, anh ta nghiêm túc đứng lên chắp tay với Nghiêm Linh Trang: “Đã rõ, Madaml”