Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 999: Anh tới làm cái gì?



Bỗng nhiên đôi mắt chim ưng của Chiến Hàn Quân rụt lại, kéo Hổ Tử ở trong ngực giao cho Thu Liên.

Thu Liên chợt chăm chú lôi kéo tay của anh, trong ánh mắt mang theo một loại sợ hãi lo được lo mất: “Chồng!”

Chiến Hàn Quân nói: “Cô ấy giúp chúng ta giải vây, lẽ ra anh nên giúp cô ấy”

Thu Liên lại không buông tay, nước mắt chực trào ra: “Có phải anh thích cô ấy hay.

không?”

Chiến Hàn Quân: “..”

“Vừa rồi ánh mắt anh nhìn cô ất Không đúng!”

Chiến Hàn Quân liền giật mình, anh không nghĩ tới, người luôn không vui không buồn như anh khi đối mặt với cô gái đó lại không thể che giấu được sự yêu thích của mình đối với cô.

Nhìn thoáng qua điểm chết người nhất.

Mà cô còn quan tâm vì anh mà giải vây, bận tâm đến tôn nghiêm của người đàn ông là anh, người phụ nữ dịu dàng, dáng dấp còn xinh đẹp như vậy, anh thừa nhận là mình không có một tia chống cự nào đối với cô.

Chiến Hàn Quân nhìn qua Nghiêm Linh Trang ở trong mưa, thấy cô một thân váy màu xanh lá mạ bị ướt đắm, dường như đang vô cùng chật vật đứng ở nơi đó.

Biểu cảm trên mặt cô là mờ mịt và bất lực.

Chiến Hàn Quân thoát khỏi tay của Thu Liên…

Ngay lúc này, bỗng nhiên có một chiếc.

Mercedes sang trọng dừng lại ở bên cạnh Nghiêm Linh Trang.

Cửa xe mở ra, Nghiêm Mặc Hàn từ bên trong chui ra ngoài.

Bên trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra vẻ vô.

cùng đau lòng: “Linh Trang!”

Nghiêm Linh Trang nghe thấy âm thanh của Nghiêm Mặc Hàn… Quá tuyệt vọng rồi sao?

Cô có thể giả vờ không nghe thấy không?

Cô diễn nửa ngày, không có lý nào lại bị Nghiêm Mặc Hàn làm gián đoạn được?

Nghiêm Linh Trang quay người vội vã đi về một hướng khác.

Nghiêm Mặc Hàn chỉ cần hai ba bước đã đi đến, chăm chú quấn chiếc áo choàng dày lên người Nghiêm Linh Trang, sau đó ôm ngang cô lên.

Còn oán trách cô: “Chỉ là đôi mắt của em không nhìn thấy, vì sao nghe thấy giọng nói của anh lại chạy về phía sau? Chẳng lẽ lỗ tai của em cũng xảy ra vấn đề sao? Không được, anh phải dẫn em đến bệnh viện kiểm tra lỗ tai một chút.”

Nghiêm Linh Trang phiền muộn vung đôi bàn tay trắng như phấn không ngừng đánh anh ta: “Anh tới làm cái gì? Anh tới làm cái gì? Anh tới làm cái gì?”

Nghiêm Mặc Hàn ngẩng đầu, còn tưởng rằng Linh Trang bị kinh sợ cho nên mới bắt đầu nói nhảm.

Nghiêm Mặc Hàn khổ sở đến nỗi nước mắt ứa ra, hung hăng xin lỗi Linh Trang: “Thật xin lỗi, anh trai tới chậm. Em đừng sợ, anh sẽ đưa em về nhà.”

Nghiêm Linh Trang cong người ở trong ngực của anh ta mà hu hu hu khóc lên.

“Em không muốn anh tới đón em. Tại sao.

anh lại tới hả?”

Kế hoạch thất bại, khổ sở trong lòng không có cách nào nói rõ.

Làm sao Nghiêm Mặc Hàn biết được tâm sự của cô, chỉ hung hăng an ủi: “Thật xin lỗi, em gái, về sau anh sẽ không rời xa em nữa”

Đẳng sau cây cột nào đó ở trong trung tâm thương mại, Chiến Anh Nguyệt nhìn Chiến Hàn Quân trở lại ghế ngồi một lần nữa, oán hận liếc mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, thất vọng mất mát: “Haizz, còn kém một chút!”

Chiến Anh Nguyệt thu dọn xong vật dụng, buồn bực đi ra ngoài.

Lúc lướt qua cổng cửa hàng, Anh Nguyệt liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân.

Phát hiện Chiến Hàn Quân cách tủ kính, ánh mắt trực tiếp rơi xuống chiếc Mercedes Benz màu đen bên kia. Đôi mắt mê hoặc cơ trí giống như chim ưng hơi khép lại, dường như đang chìm vào suy nghĩ.

Mưa dần dần ngớt lại Thu Liên lôi kéo Chiến Hàn Quân đang thất thầi có thể đi Chiến Hàn Quân giống như con rối, cứng ngắc đứng lên.

Mỗi bước đều cẩn thận nhìn theo.

phương hướng chiếc Mercedes biến mất.

Thu Liên cô đơn thở dài: “Cô ấy đã đi rồi.

Chồng, anh đừng nhìn nữa.”

Chiến Hàn Quân đang ở trong trạng thái mất hồn mất vía lập tức lấy lại tinh thần, ý thức được vợ đã bị tình cảm khó kìm chế của mình làm cho tổn thương, Chiến Hàn Quân lại có chút tự trách.

Đưa tay nắm lấy tay của cô ta, chậm rãi đi về phía trước.

Về đến nhà.

Chiến Hàn Quân không kịp chờ đợi chạy vào góc phòng khách, kéo tấm vải đang che đậy trên giá vẽ ra. Chân dung cứ như vậy mà hiện ra trong mắt anh Anh nhìn vào cô gái ở trong bức tranh.

Giống Nghiêm Linh Trang mà hôm nay anh ngẫu nhiên gặp phải.

“Chồng à, mưa đã tạnh, chúng ta có thể đi rồi.”

Chiến Hàn Quân giống như con rối, cứng  ngắc đứng lên.

Mỗi bước đều cẩn thận nhìn theo phương hướng chiếc Mercedes biến mất.

Thu Liên cô đơn thở dài: “Cô ấy đã đi rồi. Chồng, anh đừng nhìn nữa.”

Chiến Hàn Quân đang ở trong trạng thái mất hồn mất vía lập tức lấy lại tinh thần, ý thức được vợ đã bị tình cảm khó kìm chế của mình làm cho tổn thương, Chiến Hàn Quân lại có chút tự trách.

Đưa tay nắm lấy tay của cô ta, chậm rãi đi về phía trước.

Về đến nhà.

Chiến Hàn Quân không kịp chờ đợi chạy vào góc phòng khách, kéo tấm vải đang che đậy trên giá vẽ ra. Chân dung cứ như vậy mà

hiện ra trong mắt anh.

Anh nhìn vào cô gái ở trong bức tranh.

Giống Nghiêm Linh Trang mà hôm nay anh ngẫu nhiên gặp phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.