Những ngày sau đó, Phương vẫn đối với tôi cười nói bình thường, cứ như là không có chuyện gì xảy ra.
Cô ấy không nhắc về chuyện cũ nữa, trong lòng tôi thầm nhẹ nhõm, nghĩ rằng cả hai có lẽ đã thực sự trở thành bạn bè bình thường.
Nhưng Lan Nhi thì vẫn ngờ vực lắm, em nói: "Chẳng tin. Tự dưng đùng cái bà ý lại đè chị ra cưỡng bức thì sao?"
Tôi đỏ mặt, vội lắc đầu. "Sẽ không như vậy. Vốn dĩ em ấy cũng chẳng yêu gì chị đâu."
"Sao mà không yêu? Muốn yêu chết đi được, nhìn cái là muốn "ứ ừ" rồi. Hừ, nói chung là em không thích. Chị phải giữ khoảng cách với cô ta. Mà tốt nhất đừng có nói chuyện gì cả."
"Vâng, chị biết mà."
Một ngày đầu tháng tám, chị Yến bỗng ngóc đầu sang bàn của tôi, bí ẩn nheo mắt: "Ê, con Phương nó đi đâu đấy?"
Tôi nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh, lắc đầu. "Không rõ, đợt này hay ra ngoài."
Bà tám xuyên lục địa ngó nghiêng xung quanh, rồi chạy sang cạnh tôi, ghé tai thì thầm. "Chúng nó đang đồn con Phương cặp với phó giám đốc khối vận hành đấy."
"Hả? Ai nói?" Tôi có chút kinh ngạc.
"Chị mày cũng không tin đâu." Bà tám kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, sắc mặt nghiêm trọng. "Chính mắt chị mày sáng nay nhìn thấy, nó bước xuống từ xe ô tô riêng của anh phó giám đốc mà. Chị biết ngay, con này nhìn cái đã không phải dạng vừa rồi."
Tôi ngần ngại gãi gãi đầu. "Nhỡ không phải thì sao? Mà thôi, cũng là chuyện của người ta mà."
"Mày là bạn nó, thử đánh tiếng xem sao? Chứ nếu không phải mà bị đồn như vậy thì khó làm việc với nhau lắm."
"Em thật sự không thân thiết đến mức đó đâu. Hơn nữa em ấy có thế nào thì vẫn là chuyện riêng của em ấy, miễn không ảnh hưởng ai là được rồi. Chúng ta cũng nên bớt nhìn nhận tiêu cực một chút."
Chị Yến chép miệng, không nói thêm gì nữa.
Thật ra tôi cũng chẳng mấy bận tâm tới những mối quan hệ của Phương nữa, chỉ cần cô ấy tự biết thương lấy mình, đừng coi rẻ bản thân là tốt rồi.
Vào giờ làm ca chiều, Phương vẫn chưa trở lại văn phòng. Tôi đành thay cô ấy làm nốt phần việc còn dang dở.
Đứng lấy hồ sơ ở máy in, bỗng nhiên từ xa văng vẳng tiếng gọi: "Chị Trang ơi chị Trang!"
Tôi giật mình, quay về hướng phát ra giọng nói.
"Chị ơi, em nè!"
Lan Chi cười rộ, vẫy tay loạn xạ với tôi. Cô bé chạy thật nhanh đến bên cạnh tôi, ôm chầm lấy tôi một cái.
"Ui nhớ chị Trang của em ghê cơ ấy." Dường như không quan tâm tới việc xung quanh mọi người đang nhìn chúng tôi mà cười tủm tỉm, cô bé vẫn cọ cọ má vào tay tôi. "Nay thầy em cho nghỉ mà chả thông báo gì cả, em đòi mẹ Hạnh đón về đây chơi với chị đó."
Tôi đương còn ngớ người, chưa biết trả lời ra làm sao, thì Lan Chi đã bị kéo về phía sau, trong giây lát tách khỏi tôi một đoạn.
Em đứng chen vào giữa, cao giọng nói: "Mày làm cái gì ở đây thế? Ai là của mày cơ, luyên thuyên."
Lan Chi bĩu môi. "Gớm, em đến đây cùng mẹ mà cũng phải xin chị à? Lo làm việc đi, em tìm chị Trang của em cơ mà."
Dứt lời, cô bé lại ôm lấy cánh tay tôi.
"Mày bỏ ra, để chị Trang còn làm việc. Nơi này là chỗ để mày chơi đấy à?" Nhi nhăn mặt, thô bạo gỡ tay cô bé khỏi tôi.
"Bà này bị sao thế nhở? Em nói chuyện với chị Trang chứ ai thèm phá chị."
"Mày vào phòng của mẹ đi, ngoài này các anh chị còn làm việc."
Thấy hai chị em lại bắt đầu tranh cãi, tôi vội vàng hòa giải. "Thôi nào, mọi người đang cười kia kìa. Chi à, em vào phòng sếp trước đi, không lại bị mắng bây giờ."
Quen Nhi một thời gian, tôi cũng đã đại khái hiểu được tính nết của cả em gái người yêu nữa. Cũng không hẳn khắc khẩu, nhưng mà hai chị em rất hay hạch họe. Nhi cũng bướng lắm, chả muốn nhường nhịn cô em. Thành ra, hai chị em nói chuyện một lúc là lại cãi tay đôi ầm ĩ lên.
"Lát em ra ngồi với chị nha."
Lan Chi nói xong, lè lưỡi với Nhi rồi chạy biến. Em tức lắm, giơ nắm đấm lên dọa nạt: "Con kia, mày ở yên trong đó thôi. Bước chân ra là chết với chị."
Tôi bật cười, xoa xoa đầu em. "Suốt ngày chành chọe thôi."
"Hừ, đừng có mà chiều chuộng nó. Em không thích chia sẻ người yêu."
"Nói linh tinh lắm."
Dù miệng bảo vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được em yêu thương.
Phương đi đến tận hơn ba giờ chiều mới trở lại cơ quan, ngang qua chỗ tôi còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô ấy cởi guốc, ngả lưng vào ghế ngồi, nút cổ áo sơ mi không gài, để lộ xương quai xanh hờ hững.
"Em không sao chứ?" Tôi hỏi.
Cô ấy nghiêng mặt nhìn tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ. "Chị Trang."
"Ừ?"
"Em yêu chị."
Tôi kinh ngạc mở to mắt, chẳng thể ngờ Phương lại nói ra lời này.
Đã một thời gian rồi, tôi nghĩ mọi chuyện đã thực sự kết thúc.
"Cho nên, em sẽ dùng mọi cách, Trang ạ."
Tôi nhăn mày, còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã vang lên giọng nói dịu ngọt: "Chị là chị Kiều Trang đúng không ạ?"
"Dạ vâng?" Tôi ngơ ngác gật đầu.
"Mời chị theo em lên tầng hai mươi tư gặp anh Khánh nhé."
Không phải phó giám đốc Khối vận hành sao?
"Nhưng mà..." Tôi bất lực nhìn Phương, cảm thấy có chuyện không ổn rồi.
"Sếp nói chị cứ lên gặp sếp sẽ rõ ạ."
Đúng là thư ký của các sếp lớn, nhanh nhậy, nhỏ nhẹ và lịch sự. Cô bé đó vẫn đứng cạnh kiên nhẫn đợi tôi.
Hết cách, tôi đành theo cô ấy lên tầng hai mươi tư.
Nơi này không gian tĩnh lặng, chẳng ồn ào như cái tầng trung tâm tác nghiệp tín dụng của chúng tôi.
Cô gái gõ lên cửa phòng, rồi nhẹ nhàng vặn nắm đấm mở cho tôi. "Chị vào đi ạ, sếp đang đợi rồi."
Căn phòng sạch sẽ, bày trí đơn giản, và có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Tôi nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, trong lòng có chút khẩn trương, "Dạ, em chào anh. Em là Trang ạ."
Sếp Khánh ngẩng mặt, cười cười chỉ ghế đối diện. "À đến rồi hả? Ngồi đi em."
Tôi gượng gạo ngồi xuống.
"Em làm ở đây cũng lâu rồi nhỉ?" Một trong những câu hỏi mà mở đầu cho những chuỗi kinh dị đằng sau.
"Cũng gần ba năm ạ."
"Vậy có ý định gì không?"
"Dạ?"
Thấy tôi sửng sốt, sếp vội cười nói. "Anh đang định chuyển em về làm trưởng phòng của phòng giao dịch Bát Tràng."
"Chuyện này..."
Dù vẫn ở địa phận Hà Nội, nhưng từ hội sở đẩy hẳn về Bát Tràng cách mấy chục cây số, có hơi quá rồi không?
"Trưởng phòng bên đấy vừa mới bị sa thải, em cũng đọc mail nội bộ rồi đấy. Mà phòng Bát Tràng cũng là một trong những phòng chủ chốt của ngân hàng mình, không thể mãi thiếu vắng trụ cột được. Thế nên anh nghĩ với năng lực của em thì sẽ rất thích hợp để điều hành nơi đấy."
Nghe mới thật khiên nhưỡng làm sao.
"Đây thật sự là chủ ý của anh ạ?" Tôi hỏi.
Sếp nhíu mày. "Ý em là sao?"
"Em xin lỗi, nhưng anh không trực tiếp quản lý em, sao có thể biết năng lực của em đến đâu? Nếu đi thì cũng là sếp Hạnh đưa ra quyết định có điều chuyển em hay không, chứ em nghĩ việc này chưa đến mức để anh phải can thiệp ạ."
Ngoại trừ lúc tỏ tình với Lan Nhi, tôi thấy đây là lần đầu tiên mình can đảm đến thế.
"Em lại nhầm rồi. Sếp là người luôn có tầm nhìn, chiến lược và cách sử dụng người sao cho hợp lý. Đó là lý do anh mới ngồi ở vị trí này." Sếp Khánh có vẻ không hài lòng, liên tục gõ tay lên thành ghế.
"Chuyện này em nghĩ anh nên tham khảo ý kiến sếp Hạnh nữa, như vậy mới tôn trọng cấp dưới của mình."
"Anh đang thấy em tỏ ra không tôn trọng anh đấy."
Tôi thở dài, có chút chán nản nói: "Vậy anh có tôn trọng em không? Anh là sếp, đã từng hỏi ý kiến em chưa? Nếu em nói là em không muốn đi, anh có cưỡng ép em phải rời khỏi đây không?"