Sau khoảnh khắc bất ngờ, tôi nhanh chóng có phản ứng.
Chuyện này tuy bí ẩn nhưng không phải hoàn toàn không có manh mối.
Có rất nhiều khả năng để phóng viên kia biết được tin đó.
Duy nhất không thể nào thông qua Chu Xuyên Bách.
Chu Xuyên Bách luôn là một người cực kì tốt.
Từ đầu bởi vì anh tốt nên tôi mới thích anh.
Chỉ là sau khi anh khôi phục trí nhớ.
Tôi mới biết được.
Trước tôi, trong cuộc sống của anh đã có những người khác xuất hiện từ sớm.
8
Ninh Ngọc.
Chỉ cần nghĩ đến cái tên này, vô số ký ức liên quan hiện lên.
Ba năm trước, gần ngày tôi và Chu Xuyên Bách đính hôn.
Bởi vì anh mất đi kí ức, tôi cũng không có người nhà.
Vốn định giản lược toàn bộ.
Nhưng Chu Xuyên Bách vẫn lén tôi đi làm công, muốn mua cho tôi một chiếc nhẫn đính hôn thật đẹp.
“Khi được em dẫn về, trong cảm nhận của anh, em là người hoàn hảo duy nhất.”
Tuyết rơi đầy trời, Chu Xuyên Bách ôm tôi đang nổi giận đùng đùng vì anh làm việc quá độ, anh thấp giọng trấn an: “Anh không nhớ chuyện quá khứ nhưng vẫn muốn cho em một tình yêu em xứng đáng có được.”
Mãi đến hôm trước ngày đính hôn, anh vì cứu tôi nên bị một bệnh nhân tâm thần đâm.
Đêm anh trọng thương hôn mê được đưa vào bệnh viên, đồng nghiệp trước kia của anh tìm đến cửa.
Bọn họ nói Chu Xuyên Bách có nhiệm vụ nằm vùng.
Ai ngờ bên trong có người phản bội, tiết lộ thân phận của anh.
Anh liều chết chạy đi nhưng vì bị thương nên mất trí nhớ.
Tôi thất thần nhìn bọn họ.
Một cô gái đứng trước mặt tôi vừa lau hốc mắt đỏ bừng vừa nói với tôi: “Cô Thẩm, tôi là vị hôn thê của Xuyên Bách, tôi tên Ninh Ngọc.”
“Cô chẳng qua nhân lúc anh ấy mất trí nhớ, lúc yếu ớt nhất mà ra tay, sao cô lại thấy anh ấy thật sự thích cô chứ?”
“Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ năm bảy tuổi, anh ấy luôn nhắc mình muốn cưới tôi.”
“Nếu nhiệm vụ lần đó anh ấy bình an trở về, chúng tôi đã kết hôn.”
Cô ta lấy một hộp nhỏ từ trong túi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh như ánh mặt trời.
Ninh Ngọc đảo mắt sang chiếc nhẫn bạch kim mỏng manh trên ngón tay tôi.
Hàm ý trong đó không cần nói cũng biết: “Cô Thẩm, anh ấy không nhớ gì, ký ức mất hết thì sao có thể cho cô một tình yêu hoàn chỉnh?”
Lòng tôi rối như tơ vò.
Có thứ gì nặng trĩu treo trong tim tôi, ép tôi chẳng thể thở nổi.
Nhưng tôi vẫn bật ra một câu như bản năng: “Tôi muốn nghe Chu Xuyên Bách chính miệng nói với tôi.”
“Cô Thẩm.”
Chàng trai trẻ tuổi đi theo Ninh Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Sao cô còn không biết xấu hổ mà còn muốn đi hỏi anh ấy? Đội trưởng của chúng tôi vì cứu cô nên mới lại vào bệnh viện.”
“Anh ấy đã nhớ lại chuyện lúc trước, cũng nhớ lại lời hứa hẹn với Tiểu Ngọc, cô hi vọng anh ấy nói gì với cô nữa? Sau khi tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, từ trước đến nay anh ấy đều là người đứng trên đỉnh, xin cô đừng làm anh ấy khó xử.”
Bọn họ cho tôi xem một đoạn video.
Hình ảnh mơ hồ, quay một chiếc bánh sinh nhật.
Nhìn qua Ninh Ngọc vẫn còn là một thiếu nữ bụm mặt, bờ vai run run: “Anh Xuyên Bách, em không còn người nhà nữa rồi.”
Chu Xuyên Bách ngồi phía đối diện, nhìn chăm chú cô ta: “Từ nay về sau, anh sẽ là người nhà của em.”
Người nhà.
Một từ nặng ngàn cân.
Vượt hơn mối quan hệ yếu ớt của chúng tôi không biết mấy trăm ngàn lần.
Đó chẳng qua chỉ là khi anh mất trí nhớ, khoảng thời gian ngắn ngủi tôi trộm được.
“Cô Thẩm, tôi xin cô trả anh ấy lại cho tôi……”
“Cô Thẩm, cuộc đời của cô là một chuyện đáng buồn nhưng cũng không cần kéo đội trưởng chúng tôi vào chứ?”
Chung quy tôi trốn mất dạng.
9
Vài ngày sau, hôm bảng tin phát sóng.
Lúc tôi tan làm, Chu Xuyên Bách vậy mà đặc biệt lái xe đến công ty chờ tôi.
Sau khi bị kéo vào trong xe tôi mới kịp phản ứng: “Anh muốn làm gì?”
Anh chồm qua người, giúp tôi cài dây an toàn: “Sau khi kết thúc phỏng vấn, anh đã tìm tổ chương trình hỏi thăm một ít chuyện —— em yên tâm, chuyện riêng tư của em bị tiết lộ, bất luận thế nào anh cùng giành lại công bằng cho em.”
Tôi không nghĩ Chu Xuyên Bách sẽ dẫn tôi về cục của họ.
Ở một phòng họp nhỏ không có ai, tôi bắt gặp gương mặt quen thuộc.
Đó là người đồng nghiệp trước kia theo Ninh Ngọc đến gặp tôi, khuyên tôi đừng làm Chu Xuyên Bách khó xử.
Tôi nhớ anh ta hình như tên Chung Lỗi.
Nhìn thấy Chu Xuyên Bách với nét mặt lạnh lùng, mắt anh ta lóe lên vẻ hoảng loạn: “Đội trưởng Chu.”
Chu Xuyên Bách đi thẳng vào vấn đề: “Hai ngày trước cậu đến phòng hồ sơ lấy tài liệu kết quả điều tra ba năm trước đúng không?”
“Tôi……”
“Cậu có biết cậu vì vi phạm kỷ luật mà đang tạm thời cách chức điều tra, vốn dĩ không có quyền lấy đi tài liệu tuyệt mật không?”
Giọng Chu Xuyên Bách như băng tuyết, anh dường như quát lớn: “Huống chi là đem tư liệu của công dân tiết lộ với truyền thông, cậu gánh nổi trách nhiệm này không?!”
Ninh Ngọc đứng ở cửa, cô ta nghiêng đầu nghi hoặc:
“Anh đang làm gì thế, Từ đằng xa đã nghe anh đang ở đây dạy dỗ cấp dưới.”
Chu Xuyên Bách quay đầu, nhìn cô ta với cảm xúc khó hiểu.
Không đợi anh trả lời, Ninh Ngọc lại lên tiếng: “Anh Chung Lỗi, sao anh lại chọc anh Xuyên Bách giận rồi? Rõ ràng biết anh ấy cứng đầu mà, anh xin lỗi nhanh đi, xem như nhường anh ấy.”
Cô ta vừa nói vừa tự nhiên đi đến cạnh Chu Xuyên Bách, thân mật ngẩng đầu: “Được rồi, xem như nể mặt em đi. Ba chúng ta lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ anh không biết anh Chung Lỗi như thế nào sao? Trước nay anh ấy không có tâm địa xấu.”
“Cô nói xem có đúng không, cô Thẩm?”
Nói đến đây cô ta còn không quên cue tôi.
Ý đồ khiêu khích không khác gì trưng ra cho người ta xem.
Tôi nhìn gương mặt cô gắng tỏ vẻ dịu dàng vô hại của cô ta, không hiểu sao lại buồn cười.
“Cảnh sát Chu.”
Tôi nhướng mày cười nhẹ: “Anh dẫn theo người nhà đến chơi với tôi xem ai diễn chính diện ai diễn phản diện à? Câu trả lời thỏa đáng của anh đặc biệt thật đó.”
Chu Xuyên Bách không để ý đến tôi, chỉ hờ hững nhìn Ninh Ngọc: “Em ra ngoài trước đi, anh đang có chuyện cần xử lí, đây là chuyện công.”
Biểu cảm của Ninh Ngọc cứng đờ, cô ta yếu ớt đáng thương nói: “Anh Xuyên Bách……”
“Ninh Ngọc.”
Chu Xuyên Bách cắt ngang lời cô ta, giọng nói sắc bén: “Em cho rằng anh không biết ai là người đề nghị điều tra Thẩm Mộng Hòa, loại trừ tình nghi đặc vụ ngầm là ai sao?”
10
Lúc tôi ra khỏi cục cảnh sát, trời đã ngã tối.
Sau khi Chu Xuyên Bách kiên trì lấy lại công bằng, cuối cùng Chung Lỗi cũng thừa nhận là anh ta tiết lộ cho truyền thông.
“Tôi chỉ nghĩ trên mạng có nhiều thành kiến với cô Thẩm như vậy có lẽ do biết cô ấy từng gặp qua chuyện này, không……”
Đối mặt với màn cãi chày cãi cối của anh ta, tôi nhìn Chu Xuyên Bách.
“Anh ta xin lỗi nhưng tôi có quyền không chấp nhận và không bỏ qua phải không?”
“Đương nhiên, đây là quyền lợi của em.”
“Bất luận đương sự có hòa giải hay không, tính chất hành vi của anh ta rất nghiêm trọng, trước sau đều bị xử phạt.”
“OK cảnh sát Chu, cảm ơn anh công tư phân minh.”
Tôi đứng lên đi về hướng cửa.
Chu Xuyên Bách đi theo: “Để anh tiễn em.”
“Không cần.”
Tôi dừng lại quay đầu: “Cảnh sát Chu, anh vẫn nên đi dỗ cô Ninh đang đau lòng trốn đi, thanh mai trúc mã 20 năm của anh đi.”
Chu Xuyên Bách ngạc nhiên nhìn tôi, môi anh giật giật như muốn nói gì.
Nhưng tiếng điện thoại vang lên cắt ngang anh.
Tôi tưởng đó là dấu chấm hết cho quan hệ giữa tôi và Chu Xuyên Bách.
Sau khi bảng tin phát sóng, luồng dư luận nhắm vào tôi đổi hướng gió, dần sóng êm biển lặng.
Sau khi trở về cuộc sống bình đạm như nước, tôi có một khoảng thời gian rất dài không gặp lại Chu Xuyên Bách.
Thẳng đến khi đến thành phố kế bên công tác một tháng.
Ngày trở về là ngày lập đông.
Trời tối sớm, tôi mặc chiếc áo gió, khi kéo vali đến dưới lầu đã nhận là một hình bóng vô cùng quen thuộc ngồi trên băng ghế dài cách đó không xa.
Vali lộc cộc lăn trên đất, anh nghe thấy nên đứng lên ngẩng đầu nhìn tôi.
11
“A Hòa.”
Mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, mắt cũng đỏ lên.
Cách vài bước, lá rụng thành đống giữa chúng tôi.
Tôi lịch sự hỏi anh ấy: “Cảnh sát Chu, anh lại đến tìm tôi là vì còn vấn đề gì chưa giải quyết sao?”
“Đừng khách sáo với anh như vậy, A Hòa.”
Anh cười khổ: “Nếu không phải do công việc, anh nhất định sẽ uống rượu rồi đến tìm em. Em xem, anh uống say có khiến em thấy anh thật lòng hơn chút nào không?”
Tôi ngẩn người tại chỗ.
Từ sau khi khôi phục trí nhớ, Chu Xuyên Bách hình như không dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi nữa.
Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận.
Nhưng trên thực tế, trong ba năm này tôi luôn nhớ đến anh khi mất trí nhớ.
Khi đó giữa chúng tôi ngoại trừ mãnh liệt và cứu rỗi thì không còn gì khác.
Nghĩ đến đây, họng tôi như bị thứ gì bóp lấy.
Tôi hít sau một hơi, đi về phía trước hai bước.
Dứt khoát nói rõ: “Anh và Ninh Ngọc sắp kết hôn rồi, anh muốn tôi tin anh thật lòng thế nào đây?”
“Chu Xuyên Bách, anh muốn có lỗi với hai người cùng lúc sao?”
Mái tóc ngắn phất qua mắt, anh nhìn tôi không chớp mắt: “Anh khi nào cùng ——”
Lời còn chưa dứt, đồng tử anh co lại.
Ngay sau đó đằng sau tôi truyền đến tiếng còi của chiếc ô tô chạy như bay.
“A Hòa!!”
Trong giọng nói của Chu Xuyên Bách có sự sợ hãi ghim sâu trong xương tủy.
Thậm chí còn có cơn tức bộc phát.
Tôi được Chu Xuyên Bách tóm ra đằng sau.
Trong khi loạng choạng, ánh sáng trước mắt đảo qua, đèn xe mờ ảo.
Lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra tiếng khiến người ta ê răng.
Chiếc xe kia ngừng lại ở chỗ cách tôi một bước chân.
Nếu không phải Chu Xuyên Bách kịp phản ứng, ra tay kịp thời thì nhất định đã đụng vào tôi.
Tài xế nhú đầu ra từ trong xe: “Xin lỗi nha cảnh sát Chu, tôi không thấy đường. May quá, may quá, nếu đụng vào thì sao tôi gánh cho nổi.”
Nói xong, gương mặt với vết sẹo dữ tợn nở nụ cười.
Hắn ta khởi động xe lái đi.
Chu Xuyên Bách không nói nữa.
Anh đưa lưng về phía tôi, im lặng như một bức phù điêu.
“…… Chu Xuyên Bách.”
Tôi kêu lên một tiếng.
Anh như hoàn hồn: “A Hòa, anh có chút việc cần về cục xác nhận.”
Anh giấu thanh đao sắc bén làm người ta sợ hãi trong mắt.
Tôi nói được.
Chu Xuyên Bách gật đầu, quay đầu rời đi.
Đi được vài bước, anh quay đầu lại nhìn tôi, dưới hàng mi dày, hốc mắt đỏ như nhỏ máu.