Gõ Cửa Trái Tim

Chương 21



CHƯƠNG 21

Ra khỏi quán cà phê,đạp mạnh chân ga Thiên Ân phóng xe tới nhà Vân nhưng đáp lại những tiếng chuông liên hồi của anh chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.Hoảng loạn anh gọi điện choThi Thi nhưng chỉ nhận được câu nói lạnh lung : “Tôi không biết, có biết tôi cũng không nói .Nếu cảm thấy có lỗi thì anh tự đi mà tìm đi”.

Tuyệt vọng ngồi xuống trước cửa nhà cô anh nghĩ lại những việc trước đây giữa hai người,nghĩ đến những câu nói mà anh đã nói vào cái hôm cô tức giận bỏ đi hốc mắt khô cằn của anh trở nên ẩm ướt giọt nước mắt trào ra kèm theo bao nhiêu là ân hận đau xót.Cảm giác này bao nhiêu năm nay anh chưa từng nếm trải nó day dứt,giằng xé khiến anh không thở được.

Cố gắng nhớ lại những nơi cô từng đi những chỗ có thể tìm được cô nhưng cuối cùng vẫn vô vọng.Lúc này anh mới chợt hiểu thì ra anh biết rất ít về cô,thậm chí đến niềm tin đối với cô cũng dẽ dàng bị sụp đổ.Rốt cuộc bản thân anh đã làm, đã nói những gì,đã tổng thương cô ra sao anh cũng không dám tưởng tượng nữa.

Chuyện tài liệu bị rò rỉ ra ngoài anh cũng đã làm rõ thông qua một cái bẫy nho nhỏ;hóa ra người thực sự bán đứng công ty lại chính là thư kí Lan ,cô ta lợi dụng quan hệ than mật với Vân rồi lén sử dụng máy tính của Vân copy dữ liệu rồi bán cho đối tác.Còn đoạn video mà anh xem kia thực ra chỉ là cô ta dựng lên nhằm đổ trách nhiệm cho Vân.Bây giờ điểu duy nhất anh có thể làm chỉ là trả lại sự trong sạch cho cô mà thôi.

Mấy ngày liền anh rong ruổi hết đây cùng đó,hi vọng có thể gặp được cô,được nói một câu xin lỗi dù cô có đánh anh,chửi anh cũng được nhưng đến gặp anh còn không gặp được huống chi là bị đánh ,bị chửi.Đêm nào cũng vậy câu nói hôm ấy của cô cứ vang vọng trong đầu ;đúng là anh không xứng đáng với tình cảm của cô. Rồi anh lại tìm đến rượu có như để giải tỏa ,để quên hết đọan kí ức đó nhưng tiếc là càng uống càng tỉnh càn them chua xót nghẹn ngào.Một tuần này với anh mà nói rất dài,rất dài.

****

“Á…………..á..á……á…?”Tiếng thét này của Thi Thi khiến Nhật Nam vội lao ra ngoài cửa xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra mà khiến cô ấy thét đến chói tai như vậy.Trước mặt hai ngườimột người đàn ông lôi thôi lếch thếch ngồi gục trước cửa,trên mặt là vẻ tiều tụy, mệt mỏi người nồng nặc mùi rượu và điều ngạc nhiên là đó chính là Thiên Ân.Mới không gặp anh có một tuần mà sao đã ra nông nỗi như vậy.

“Trời ,Thiên Ân sao cậu lại ra nông nỗi này,vào nhà hẵng nói.” Nhật Nam kéo anh vào nhà.

“Đáng đời anh ta,anh giám làm cho cô ấy phải đau khổ,nỗi đau này của anh so với cô ấy có là gì”.Thi Thi bĩu môi.

‘Tôi cầu xin cô,tôi biết là cô biết cô ấy ở đâu,làm ơn cho tôi biết đi,tôi muốn xin lỗi cô ấy.”

“Tôi đã nói là không biết,anh nghe không hiểu sao”.

“Bà xã à,dù sao cậu ấy cũng biết lỗi rồi,em xem đã thành bộ dạng này rồi hay là….” Chưa nói hết câu anh đã bị cô trừng cho im bặt,cuối cùng đành nuốt nước miếng ngồi nhìn người anh em chịu khổ.

“Nhật Nam,anh tiễn khách đi….” Cô quay lưng bước vào phòng ngủ.

Tiễn bạn ra về ,nhìn người đàn ông trước mặt tiều tụy ,đau khổ như vậy Nhật Nam không thể không động lòng được,dù sao Thi Thi chỉ không muốn anh khuyên cô ấy nói chứ không bảo anh không được nói,lần này coi như cũng không đắc tội với cô ấy.Trước khi đưa bạn lên taxi anh nói:

“Tôi chỉ biết Vân về quê,còn địa chỉ cụ thể thì người anh em cậu tự lo nhé!!!”

Với Thiên Ân mà nói câu nói này của anh là quá đủ rồi,lần này anh sẽ không để cô chạy mất ,nhất định không thể buông tay.

****

“Đây là báo cáo xét nghiệm của cô ,rất xin lỗi chúng tôi không giúp được gì!” vị bác sĩ thở dài:

“Có chuyện gì vậy bác sĩ,chả lẽ là không tương thích.” Vân lo lắng.

“Đúng vậy thận của cô không tương thích với thận của mẹ cô.Mẹ cô còn người thân nào khác không? Nếu là người có cùng huyết thống thì khả năng tương thích sẽ cao hơn.Tôi biết là cô hiếu thảo với mẹ nhưng hai người không có quan hệ huyết thống cho nên điều này rất khó có thể xảy ra.Hi vọng cô đừng buồn.” Ông ôn tồn nói thế nhưng lại không hề hay biết mình đã vô tình khơi lên những chuyện mà đến người trước mặt ông cũng không biết. Sắc mặt Vân ngày càng tối đi:

“Cô sao vậy,sắc mặt không được tốt?”

“Không sao ,nhưng mà bác sĩ ông chắc là hai chúng tôi hoàn toàn không có quan hệ huyết thống?”Giọng cô run run,tin này đối với cô là đòn trí mạng,là sự đả kích rất lớn nó thậm chí còn lớn hơn cả khi cô chứng kiến thi thể ba minh lạnh ngắt nằm trên giường bệnh vào năm năm trước.

“Tôi giám chắc ,đây đâu phải là chuyện đùa,chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm ba lần,kết quả đều như vậy.Không lẽ… cô không hề biết chuyện này.”Ông nghi hoặc nhìn cô.Câu nói này khiến cô như chết lặng,cô đứng dậy lao ra ngoài chạy mãi,chạy mãi nước mắt không ngừng rơi.

Tay cầm báo cáo xét nghiệm ngồi thẫn thờ trong khuôn viên bệnh viện đầu cô bây giờ hoàn toàn rỗng tuếch,cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi mẹ mình.Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô không phải là con gái của bà,không lẽ ba cô đã phản bội mẹ cô? Không được sao cô có thể nghi ngờ ông,người đã yêu thương cô hết mực luôn chăm sóc mẹ con cô ,yêu thương chị em cô cơ chứ.Nhưng mà tại sao cô lại được biết trong hoàn cảnh này .Bà chỉ còn hai chị em cô là người thân vậy mà cả hai đều không có thận phù hợp với bà, vậy cô biết đi đâu tìm thận cho bà đây.

“Bác sĩ,ông có thể nói thật cho tôi biết bệnh tình của tôi không…Khụ..khụ?” Bà Hương lên tiếng .Gần đây bà hay chán ăn,nhiều khi ăn vào thì lại bị ói ra lại hay chóng mặt , đau đầu,cơ thể rất mệt mỏi ngày càng yếu,da cũng càng ngày càng xanh hơn .Mặc dù Vân và Thiên hai người chỉ nói là bà bị sốt ,do thiếu dinh dưỡng lại làm nhiều việc nên mới ngất xỉu nhưng bà biết chúng không nói thật.Mỗi khi nói chuyện với bà trong mắt hai người luôn ẩn chứa đau thương kìm nén mà người làm mẹ như bà làm sao mà không nhìn ra cơ chứ.Thấy bác sĩ chần chừ bà cương quyết:

“Tôi là bệnh nhân ,tôi cũng có quyền được biết về bệnh tình của mình chứ.”

“Thôi được,vậy tôi cũng nói thật,bà bị suy thận g,cũng may gia đình phát hiện sớm nhưng mà biện pháp tốt nhất là phải ghép thận.”

“Ghép thận.”

“Đúng vậy,bà yên tâm hai đứa con củ bà rất hiếu thảo họ muốn ghép thận cho bà,tiếc là không phù hợp ,chúng tôi sẽ cố gắng tìm thận thích hợp.” Ông điềm tĩnh nói.

“Cảm ơn bác sĩ”.

“À phải rồi bà thật có phúc khi có cô con gái hiếu thảo như vậy.Tuy không cùng huyết thống nhưng vẫn muốn hiến thận cho bà ,tiếc là không hợp.” Sau câu nói này mặt bà tái nhợt nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo với ông.

Cửa phòng vừa khép lại liền lập tức mở ra Vân bước vào,trên tay bưng theo tô cháo nóng hổi trên mặt tỏ vẻ vui mừng,cô không muốn mẹ thấy cô buồn:

“Mẹ,cháo gà tới đây,mẹ cố ăn đi cho khỏe,để con đút cho mẹ nhé!” dứt lới cô ngồi xuống đút cho bà.

“Vân này con biết rồi sao? Con biết ta không phải mẹ ruột của con rồi đúng không?” Thì ra nói ra những lời này không khó khăn như bà từng nghĩ.

Thìa cháo đang đưa tới khựng lại giữa không trung cô lặng lẽ gật đầu,giờ phút nay ngoài gật đầu ra cô không biết mình nên làm gì hay phải nói gì nữa.

“Ta xin lỗi vì đã dấu con nhiều năm như vậy.Nhưng ta sợ ,sợ nếu con biết được con sẽ bỏ ta mà đi mất,ta rất sợ...Con có hận ta không?” Bà run run nói.

“Không,con sẽ không bỏ mẹ,mẹ là mẹ của con không ai có thể thay đổi được.Con chỉ sợ mẹ chê con rắc rối không cần con thôi.Nếu hận cũng chỉ là hận tải sao con không phải là con ruột của ba mẹ mà thôi.” Nước mắt cô đã lã chã rơi.Với tay ôm cô vào lòng bà vỗ về:

“Con biết không , mẹ ruột con là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đến cái tên cũng rất đẹp Nguyễn thị Thanh Trúc.Hơn nữa lại rất thùy mị, dịu dàng,luôn quan tâm tới những người xung quanh chỉ có điều bà ấy mất quá sớm,lúc ấy con chỉ mới hai tuổi.”

“Thế còn ba con thì sao?”

“Ta cũng không biết nữa,kể từ ngày cô ấy vào thôn chúng ta sống chưa một ai thấy ba con và mẹ con cũng không nhắc đến.Nhưng có lần ta gặng hỏi bà ấy cũng chỉ nói vì một hiểu lầm nào đó mà hai người học ly tán xa nhau.Từ sau trong đôi mắt trong trẻo ấy ta thấy được tình cảm bà ấy giành cho cha con rất sâu nặng.Trong đó không có hận mà chỉ có yêu và có chút bi thương khó tả.”

“Mẹ,mẹ có biết mẹ con sao lại mất không?”

“Năm đó sau khi sinh con xong được một năm bà ấy phát hiện mình mang trong người căn bệnh ung thư gan,mặc dù đau đớn nhưng vẫn cố cầm cự không ngờ một năm sau bà ấy đã ra đi.”Bà kể lại trong tiếng thở dài.

“Con còn nhờ mỗi năm vào ngày lễ Vu lan và ngày 25 tháng 9 ta thường dắt con đến thăm mộ một người phụ nữ không? Đó chính là mẹ con.Trước khi chết bà ấy nhờ ta chăm sóc con và nói rằng bà không muốn con phải chịu nỗi đau mất mẹ từ nhỏ nên hi vọng ta đừng nói với con về sự tồn tại của bà ấy,bà ấy muốn con lớn lên,mạnh mẽ,kiên cường và tràn ngập niềm vui.” Nói đến đây bà Hương cũng không kiềm được nước mắt,hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc.

Chiều hôm ấy cô ra mộ thăm mẹ, trên tấm bia mẹ cô đang mỉm cười rạng rỡ với cô,nụ cười ấy mãi khắc sâu vào tim Vân.cô tự hứu với mẹ sẽ trở thành người con gái kiên cường bản, lĩnh như bà từng mong muốn.Nếu cô đã không thể tận hiếu với bà vậy cô chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện duy nhất của bà ,có như vậy mẹ cô mới được an ủi phần nào.

Lúc Thiên Ân về đến quê của Vân thì cũng là một ngày sau đó,gõ cửa mãi mới thấy cửa mở ra nhưng người đứng trước mặt anh lại không phải người mà anh ngày đêm mong nhớ thay vào đó lại là một tên con trai lạ hoắc:

“Xin hỏi đây có phải nhà của Vân không ?”

“Phải.” Tên này vẫn còn đang ngái ngủ thì phải,Thiên ân nhìn người trước mắt quần áo thì xộc xệch ,tóc tai bù xù miệng còn đang ngáp ngắn ngáp dài hình như anh ta bị tiếng gõ cửa của anh gọi dậy.Không lẽ anh ta là người ở trong nhà này,vậy rốt cuộc anh ta là ai.

“Vậy có thể cho anh biết cô ấy đâu không? Em là…”

“Anh tìm chị em à. Ở bệnh viện,cần làm phẫu thuật ghép thận cho…” Thiên chưa nói hết câu đã thấy người trước mặt tức tốc chạy đi khiến anh khó hiểu lầm bầm một mình:

“Mình còn chưa kịp nói là cần làm thuật thận cho mẹ nên chị ở bệnh viện mà,anh ta vội cái gì chứ…Thôi kệ mình phải nhanh chóng vào viện với mẹ mới được” .

Bước tới bệnh viện anh chạy thắng tới phòng phẫu thuật vì em trai cô nói cô đang đợi phẫu thuật nên khi ngồi ngoài phòng chờ anh lòng như lửa đốt vậy đột nhiên một vị bác sĩ mở của bước ra mấy người ngồi đó thi nhau chay ra hỏi xem tình hình thế nào chỉ thấy bác sĩ lắc đầu:

“Rất tiếc chúng tôi đã cố gắng hết sức bệnh nhân mất máu quá nhiều nên đã không qua khỏi.” Sau câu nói này Thiên Ân như phát điên lên anh lao đến chỗ bác sĩ lắc mạnh ông ấy:

“Tại sao chứ ,cách đây mấy ngày cô ấy vẫn bình thường cơ mà”.

“Anh bình tĩnh ,chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi,người nhà đừng quá đau buồn” nói xong ông bác sĩ cũng bỏ đi. Đối với Thiên ân điều này thật sự là quá tàn nhẫn khiến anh bị sốc nặng:

“Trời ơi,sao lại ra nông nỗi này,anh chỉ mới rời xa em một chút thôi mà,anh xin lỗi,anh xin lỗi vì đã không tin tưởng em,vì đã không đứng về phái em,lẽ ra anh không nên làm vậy,không nên nói những lời tuyệt tình như vậy với em,anh hối hận rồi ,thật sự là rất hối hận…” Giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt anh.

Người nhà nạn nhân cũng đang rất đau buồn nhưng chứng kiến anh như vậy ai cũng phải thắc mắc vì vốn dĩ họ không quen chàng trai này,cuối cùng có một bác gái tiến lại hỏi anh:

“Cậu à ,cậu sao vậy?Cậu có quen cháu tôi à”.Đang trong tuyệt vọng nghe được câu nói này mặt anh bỗng chốc đờ ra.

Chiều nay mẹ cô phải tiến hành rất nhiều xét nghiệm khác để tiện theo dõi tình hình thận như thế nào nên cô tranh thủ đi mua ít vật dụng cần thiết cho bà. Không ngờ khi đi ngang qua phòng phẫu thuật lại được chứng kiến cảnh tượng này khiến cô có chút hoảng sợ còn tưởng mình nhìn nhầm. Điều khiến cô tò mò là sao anh ta lại có cái bộ dạng như bây giờ:

“Tổng giám đốc anh làm gì ở đây vậy?”

Tiếng nói này khiến anh quay đầu lại rồi như thể từ địa ngục được cứu vớt lên thiên đàng anh vô cùng vui sướng lao về phía cô tay còn không ngừng lắc cô còn sờ thử mặt cô xem cô có bình thường không:

“Vân…em sao lại ở đây,em không sao chứ ,bác sĩ nói là em không qua khỏi ,anh lo quá…”Anh ôm chầm cô trong niềm vui sướng.

Hành động của Thiên Ân khiến cô mờ mịt không hiếu gì,đưa tay sờ trán anh cô nói:

“Tổng giám đốc ,anh chắc là mình không bị sao chứ?Tổng giám đốc anh nói gì tôi không hiểu?Mà anh khóc đấy à?”

“Hỗi nãy bác sĩ nói là có người phẫu thuật không qua khỏi nên anh tưởng…tưởng người đó là em.Mà khoan em ở đây vậy người trong kia là ai?”

“Là cháu trai của tôi.” Bác gái hồi nãy lên tiếng.Thì ra là anh ta nhận nhầm người trong kia là cô,nhưng mà cô phẫu thuật khi nào :

“Tông giám đốc không phải là anh hận tôi đến mức muốn trù cho tôi chết sớm sao?Nhưng mà tôi phẫu thuật khi nào?Tôi còn sống dai lắm,không dễ chết vậy đâu.”

“Không phải em trai em nói em đang ở bệnh viện phẫu thuật thận sao?”

“Đúng em có nói như vậy, nhưng là anh chưa nghe hết câu đã chạy mất,em muốn nói là chị em đang ở bệnh viện vì mẹ em cần làm phẫu thuật ghép thận.” Thiên cất tiếng chen ngang cuộc nói chuyện hai người.

“Em đến khi nào vậy?”

“Cũng vừa mới tới,mà đây là ai vậy chị?”

“À,một người lạ thôi,anh ta nhận nhầm chị ý mà.Em vào xem mẹ thế nào đi,chị đi mua ít đồ cho mẹ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.