Góc Khuất Của Số Mệnh

Chương 2: Tự biên tự diễn



Lúc này, Sở Vãn Tình vừa đứng dậy thì đầu có hơi choáng. Cô không biết mình bị gì vừa rồi rất bình thường mà.

Sở Vãn Linh vừa trông thấy liền chạy đến lo lắng đỡ lấy cô.

"Em sao vậy Vãn Tình?"

"Em không biết, đầu em hơi choáng. Lại nóng nữa."

Miệng cô khô khốc nói.

Cô ta lo lắng kiểm tra trán cô.

"Chắc em sốt rồi. Hôm nay, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Chị sẽ nói với ông nội."

"Nhưng..."

"Được rồi! Sức khỏe vẫn quan trọng hơn."

Vẻ ân cần dịu dàng của Sở Vãn Linh chính là lớp ngụy trang hoàn hảo nhất cho sự nhẫn tâm của cô ta. Chỉ cần đạt được mục đích, cô ta có thể nhẫn tâm dẫm đạp lên người khác. Sở Vãn Tình sẽ không bao giờ dám nghĩ đến người chị mà mình tôn trọng lại hãm hại mình như vậy.

"Cám ơn chị!"

"Để chị đưa em lên phòng."

Sở Vãn Tình gật đầu. Giờ cô rất khó chịu nhưng không biết đó là gì.

Vừa thấy hai người khuất sau dãy cầu thang.

Tống Na liền khóc lóc.

"Tôi cảm thấy không ổn. Dù sao nó cũng là con gái chúng ta mà."

"Bà có muốn mình bị tống ra khỏi Sở gia không? Cũng tại bà không biết sinh con trai nối dõi tông đường làm gì."

Giọng ông không có chút thương xót lại quay sang trách móc.

Tống Na xục xịch rồi cũng im lặng. Bởi bà cũng hiểu vị trí của mình. Nếu muốn tồn tại ở cái nhà này thì chỉ có nghe theo. Còn trái ý thì sẽ bị đuổi khỏi Sở gia và càng khó sống hơn với sự chèn ép của họ.

Nhưng nghĩ lại chỉ là tìm người tiếp vận khí cho Sở gia. Sau khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo thì kết thúc chuyện này cũng chẳng sao. Nhà họ Sở hưng thịnh thì sẽ không bạc đãi gia đình nhỏ của mình.

Đúng lúc này, xe của Sở Đăng cũng về đến nơi.

Hai người vệ sĩ to lớn liền đỡ thêm một người bước theo sau.

Thoạt nhìn có chút kì lạ.

Sở Đăng vừa bước vào không mấy quan tâm lên tiếng.

"Ba không muốn sơ xuất nhỏ nào ảnh hưởng đến đại cuộc."

Vừa nghe câu này đã khiến Sở Nghệ rung lên bần bật lau mồ hôi trán.

"Ba, ba yên tâm. Con tuyệt đối không để ai làm ảnh hưởng đến việc này."

Ông gật đầu.

Hai vệ sĩ liền hiểu ý.

Sở Vãn Tình nằm trên giường nhưng cảm giác nóng rực mỗi lúc một tăng lên. Cô cố gắng nới lỏng quần áo trên người mình, miệng lẩm bẩm.

"Nóng quá! Sao khó chịu như vậy."

Cố gắng chóng tay ngồi dậy.

Giờ cô phải đi rửa mặt để tỉnh táo lại một chút. Đây là loại cảm giác gì?

Cô loạng choạng bước vào trong phòng tắm.

[...]

Sở Vãn Linh đứng canh ở bên ngoài đến khi thấy hai vệ sĩ mang người đến mới rời đi.

Cô ta cười khuẩy. Thân phận cao quý như mình chỉ thích hợp làm phu nhân hào môn.

Vận khí gì chứ? Đúng là kiểu lừa người.

Cũng may mắn là cô em gái ngu ngốc làm ma thế mạng.

Cô ta không hề quay lại nhìn dù chỉ một lần.

Hai vệ sĩ làm xong bổn phận của mình lập tức ra ngoài.

Còn khoá cửa ngoài để chắc chắn mọi chuyện sẽ không có sơ suất gì.

Bên trong phòng.

Sở Vãn Tình cả người ướt đẫm bởi vừa dội nước. Hiện tại, cô chỉ mặc áo choàng tắm mỏng manh. Cô không biết tại sao không thể nào giảm bớt được cái nóng. Trước mắt cô đã phủ tầng sương mỏng...

Cô hơi kéo cổ áo xuống một chút.

"Sao lại..."

Tay cô vừa đặt xuống giường liền khựng lại. Cảm giác mát lạnh đó là gì? Nó lại khiến cơ thể cô khô nóng gấp vạn lần.

Thượng Quan Nhất mơ mơ hồ hồ mở mắt ra. Vừa nhìn vào ánh mắt cô gái trước mặt thì anh đã biết được lí do anh ở đây rồi. Đúng là bọn người này không từ thủ đoạn.

"Ưm... Khó chịu, tôi... Á..."

[...]

Buổi tối, khoảng bảy giờ.

Hôm nay, nhà họ Sở có một buổi tiệc nhỏ. Tuy gọi là nhỏ nhưng đều là người có tiếng tăm trong giới làm ăn.

Sở Vãn Linh ăn mặc xinh đẹp động lòng người khiến các thiếu gia, công tử giàu có đều ao ước.

Cô ta bước xuống từ cầu thang.

Một người đàn ông giàu có liền bước đến đưa tay ra đỡ lấy.

Người đó không ai khác chính là Trần Hưng người yêu của cô ta. Là một doanh nhân trẻ tuổi giàu có.

"Hôm nay, em thật xinh đẹp."

"Cám ơn anh!"

Cô ta e thẹn nói.

"Tôi nghe họ có hai cô con gái. Vậy sao lại xuất hiện có một người."

"Đúng vậy nha. Kì lạ thật."

Âm thanh xì xào vang lên.

Một người lên tiếng.

"Tôi nghe nói nhị tiểu thư cũng rất xinh đẹp. Vậy hôm nay, cho chúng tôi cùng nhìn thấy hai bông hoa của Sở gia đi."

"Đúng rồi, đừng để chúng tôi tò mò nữa mà."

Sở Đăng vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.

"Vãn Linh! Nếu mọi người đã muốn nhìn thấy em con cùng lúc như vậy thì con lên gọi em gái đi."

"Vâng!"

Cô ta lại quay sang dịu dàng.

"Anh đợi em một chút nha."

Trần Hưng gật đầu nhìn theo cô ta bước lên tầng.

Nhưng sau vài phút, liền nghe giọng cô ta thét lên.

"Ai nấy cũng giật mình chạy lên."

Sở Đăng mặc dù không muốn để người ngoài nhìn thấy chuyện xấu hổ này. Tuy nhiên, người làm đại sự không để ý tiểu tiết. Vì vị thuật sĩ ấy nói. Chỉ cần mọi chuyện ổn thoả... Khi hôn lễ diễn ra vận khí của Sở gia sẽ khởi sắc.

Cánh cửa vừa mở ra.

Âm thanh ồn ào lại mỗi lúc một lớn hơn.

Khiến cho người ngủ say trên giường mở mắt ra.

[...]




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.