Minh Hạo đến nhà Lưu Đan mang theo trong tay là một chiếc đèn và một ít thức ăn sáng.
Đứng trước cửa nhà lo lắng và chờ đợi vừa nhìn thấy Minh Hạo, Lưu Đan vội chạy ra ôm choàng lấy anh với vẻ mặt rất hoang mang lo sợ, anh lấy làm lạ.
_Em sao vậy Lưu Đan?
Lắc đầu, Lưu Đan vẫn tiếp tục ôm chặt Minh Hạo, anh vỗ vỗ tay vào vai cô.
_Đừng sợ có anh ở đây rồi, có chuyện gì mau nói cho anh biết đi Lưu Đan đừng làm anh lo lắng
Khẽ nới lỏng vòng tay, Lưu Đan nhìn Minh Hạo nét mặt cô trông rất tiều tụy.
_Em sợ lắm, đêm qua mưa to gió lớn ánh đèn chợt tắt lịm, một mình trong bóng đêm em sợ lắm, cả đêm qua em đã không thể nào ngủ được, em sợ lắm Minh Hạo
_Chuyện chỉ có như vậy mà em làm cho anh hết hồn, thôi được rồi em đừng sợ nữa anh sẽ thay đèn cho em ngay đây mà
Minh Hạo nắm tay Lưu Đan dẫn cô vào nhà.
_Anh có mua thức ăn sáng cho em, em rữa mặt rồi ăn đi, một đêm không ngủ mà trong em xanh xao quá
Lưu Đan khẽ gật đầu.
_Chiếc đèn nào bị hư vậy em?
_Là chiếc đèn trần trong phòng của em
Lưu Đan đáp.
_Em ăn sáng đi để anh vào trong thay cho em
Minh Hạo bước đi cùng chiếc đèn trong tay, đi được vài bước anh quay lại đề nghị.
_Em làm cho anh một tách café nhé Lưu Đan?
Nghe thấy, Lưu Đan mĩm cười gật đầu rồi đi ngay vào bếp làm café cho Minh Hạo.
Mở cửa phòng Lưu Đan, Minh Hạo bước vào anh đặt chiếc đèn lên bàn, hai tay chống vào hông, mắt ngước nhìn lên chiếc đèn trần bị hỏng, nét mặt trông như đang nghiên cứu một vấn đề gì đó ghê lắm.
Một lúc sau Minh Hạo bước ra ngoài lấy vào một chiếc thang và bắt đầu săn áo bắt tay vào việc, có chiếc thang này thì công việc dường như trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng không may anh lại vô tình đánh rơi một con óc vào đáy giường của Lưu Đan.
Minh Hạo thở dài, bước xuống chiếc thang khom người nhìn vào đáy giường tìm kiếm con óc để có thể tiếp tục công việc đang làm dang dở thì vô tình anh phát hiện ra một chiếc hộp.
Vì tò mò Minh Hạo đưa tay kéo chiếc hộp mở ra xem và hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy chiếc nhẫn mà năm xưa anh đã tặng cho Vệ Đan, trên chiếc nhẫn vẫn còn đậm nét hai chữ Vệ Đan và còn có rất nhiều giấy tờ hình ảnh mà ngày xưa anh đã cùng Vệ Đan chụp chung.
Bên trong chiếc hộp còn có thêm một cuốn nhật ký, Minh Hạo mở ra xem và hoàn toàn sụp đỗ, tay chân rụng rời, đầu óc choáng váng khi phát hiện ra một bí mật khủng khiếp mà bấy lâu nay anh ngu xuẩn để Lưu Đan lừa dối.
Giờ đây Minh Hạo mới biết thì ra người con gái anh yêu cũng chính là người bạn thân Vệ Đan của anh ngày nào, điều này như một trận cuồng phong thổi sập mối tình đầu đầy thơ mộng của anh, dù lòng không thể chịu đựng được cú sốc tinh thần lẫn thể xác nhưng anh vẫn gắng gượng xem hết cuốn nhật ký sống của Lưu Đan.
Ngày…tháng…năm…
Tôi là ai tôi cũng không biết nữa chỉ biết tôi khác biệt, rất khác biệt với mọi người với thế giới xung quanh.
Tôi là một thằng con trai yếu đuối luôn sống trong sự bao bộc chở che của người khác, để rồi nhận thấy mình càng ngày càng yếu đuối hơn trong cuộc sống, và phát hiện ra mình không phải là một thằng con trai thực thụ như vẻ bề ngoài.
Có một sự thật mà tôi luôn chôn giấu bấy lâu nay, tôi thật sự là một người đồng tính, sinh ra mang thân xác con trai nhưng tâm hồn tôi lại một trăm phần trăm là con gái, đó là những gì tôi có thể nói về bản mình trong giờ phút này, giờ phút mà tâm trạng tôi đã suy sụp và đang muốn tìm đến cái chết.
Ngày…tháng…năm…
Lần đầu tiên tôi biết yêu và yêu say đắm một người, một chàng trai với tấm lòng rất đổi bao dung.
Anh luôn xuất hiện đúng vào những lúc tôi cảm thấy như cả thế giới đã quay lưng với mình, anh luôn ở bên cạnh an ủi động viên những lúc tôi đau đớn trước sự chê cười của người đời, với tôi anh là một phần còn lại của cuộc đời mình.
Tôi yêu anh, Minh Hạo.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay tôi nhận được một món quà từ Minh Hạo, người tôi yêu chưa bao giờ tôi dám thổ lộ cùng anh chỉ vì tôi sợ anh sẽ chê cười, khinh khi, coi thường, chế giếu tôi là một người bệnh hoạn.
Điều duy nhất mà tôi có thể làm chỉ là thầm yêu và yêu anh sâu sắc trong tận đáy lòng.
Ngày…tháng…năm…
Tôi càng ngày càng khiếp sợ chính bản thân mình và có lẽ tôi là một người bệnh hoạn nhất thế gian này, hôm nay tôi đã có một mối quan hệ đồng giới với Minh Hạo khi anh say rượu, một mối quan hệ mà tôi chỉ dám nghĩ đến trong những giấc mơ về anh, nhưng hôm nay tôi đã không kiềm chế được bản thân mà đã làm chuyện có lỗi với anh, tôi biết phải làm sao? Phải giải thích với anh như thế nào đây?
Ước gì thời gian có thể quay lại thì tôi nhất định sẽ không làm như thế.
Ngày…tháng…năm…
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều đã đến lúc tôi phải sống đúng bản năng của mình. Tôi sẽ cầm tiền sang Thái Lan để phẩu thuật chuyển đổi giới tính...và sẽ quay về thực hiện ước mơ của mình.
Minh Hạo hãy chờ em.
Ngày…tháng…năm…
Trước khi phẩu thuật chuyển đổi giới tính các bác sĩ đưa cho tôi một tờ cam kết, khi đọc tôi đã khóc rất nhiều, vì nếu quyết định chuyển đổi giới tính tôi sẽ bị giảm hai mươi năm tuổi thọ, nhưng tôi chấp nhận, chấp nhận để đánh đổi ước mơ được sống đúng bản năng của mình.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay là ngày tôi sẽ thực hiện ca phẩu thuật nhớ đời, chỉ cần qua ngày hôm nay tôi sẽ được sống đúng với con người thật của mình.
Ngày…tháng…năm…
Ca phẩu thuật đã thành công ngoại sự mong đợi, tôi không còn nhận ra chính bản thân mình nữa, giờ đây tôi đã là một cô gái xinh xắn đúng như lòng tôi hằng ước mong.
Tuy rằng ca phẩu thuật đã qua nhưng tôi sẽ không thể nào quên đi được, không có gì đau đớn bằng cuộc giải phẫu đó.
Tôi đã phải tiêm một liều thuốc gây mê suốt hai mươi bốn giờ.
Nỗi đau thân xác hành hạ nhiều ngày sau đó.
Các bác sĩ chỉ cho mỗi ngày bảy viên thuốc giảm đau nhưng tôi đã phải uống gấp đôi mà vẫn cảm thấy nhức nhối nhưng tôi vẫn hạnh phúc, hạnh phúc vì được sống với chính con người thật của mình và hạnh phúc vì tôi sắp được gặp lại người tôi yêu.
Minh Hạo.
Ngày…tháng…năm…
Đặt chân về Việt Nam sau một thời gian dài xa cách, quê hương tôi ít nhiều đã thay đổi, đẹp hơn ngày tôi đi rất nhiều.
Tôi trở lại quê nhà tìm Minh Hạo nhưng anh đã rời nơi này vào Sài Gòn tiếp tục những năm đại học, tôi lập tức quay về Sài Gòn và tìm kiếm anh.
Qua nhiều ngày tìm kiếm cuối cùng tôi cũng gặp lại anh, tôi vui mừng khôn siết, anh giờ đây đã là một chàng trai cao to khỏe mạnh và rất đẹp trai, tôi rất muốn chạy đến ôm choàng lấy anh mà thét lên rằng em yêu anh, nhưng tôi không thể làm được như vậy, nếu tôi nói sự thật cho anh biết ngày tôi nói đi du học thật ra chỉ là một lời nói dối để đến xứ người thực hiện phẩu thuật chuyển giới tính thì anh sẽ phản ứng như thế nào đây?
Tôi không biết?.
Ngày…tháng…năm…
Lặng lẽ theo bước Minh Hạo qua nhiều ngày tôi phát hiện ra anh rất thích đến công viên vào mỗi cuối tuần, tôi đã nghĩ ra một cách để có thể tiếp cận và yêu anh.
Hôm nay lợi dụng lúc trời mưa to, tôi ngồi lặng trong công viên dang ngang hai tay ngước mặt lên trời để những giọt mưa thỏa sức rơi vào người mình nhằm thu hút sự chú ý của Minh Hạo, và đúng như những gì tôi nghĩ, anh đã nhìn thấy và bước đến che ô giúp tôi, cũng từ giây phút đó tôi và anh đã cảm thấy đối phương chính là một phần cuộc đời còn lại của mình.
Ngày…tháng…năm…
Thời gian trôi qua thật nhanh mới đó mà đã gần một năm tôi và Minh Hạo yêu nhau tình cảm ngày càng tốt đẹp thì bỗng một người con gái xuất hiện như muốn chia cắt tình cảm của chúng tôi.
Vì để bảo vệ cho tình yêu của mình tôi đã lợi dụng Hạo Trình một người rất mến tôi ra tay sát hại Đổi Đình, người con gái bất ngờ xuất hiện giữa cuộc tình tôi và Minh Hạo.
Ngày…tháng…năm…
Tôi rung sợ, lo lắng, nhiều đêm tôi đã không thể nào chợp mắt được vì hình ảnh bà ngoại máu me đầy người cứ ảm ảnh tôi mãi.
Tôi thật sự không cố tình giết chết bà chỉ vì lúc đó quá đổi lo lắng bà đem chuyện mà bà chưa hiểu rõ ràng kể lại cho Minh Hạo nghe, mà tôi đã lỡ tay đập nát chiếc bình hoa vào đầu bà rồi dựng lên một câu chuyện thương tâm.
Trước đây tôi lợi dụng Hạo Trình để thực hiện những âm mưu của mình mà không nghĩ đến hậu quả, không ngờ anh ta lại dám đem những chuyện đó ra để đe dọa buộc lòng tôi phải thuê người thủ tiêu anh ta, có như vậy tôi mới phần nào yên tâm được hạnh phúc của tôi và Minh Hạo sẽ vững bền mãi mãi bên nhau.
Ngày…tháng…năm…
…
Những trang nhật ký sống của Lưu Đan như hàng ngàn mũi dao nhọn đâm thẳng vào con tim nhỏ bé của Minh Hạo, từ đáy lòng anh nhói lên nỗi đau vô bờ, một nỗi đau mà cho dù có tan biến thành mây thành khói, nó cũng không thể nào nguôi ngoai.
Minh Hạo hận bản thân mình tại sao lại không sớm nhận ra Lưu Đan chính là Vệ Đan để mọi chuyện diễn ra cớ sự như ngày hôm nay, anh cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay bóp chặt nỗi đau.