Góc Khuất

Chương 1



Cảm thấy làm người không thể cứ thế này, không nên vì ánh mắt của người khác mà nhắm mắt nhắm mũi bước tới .

29 tuổi, không có bạn gái, làm như là chuyện sai trái lắm không bằng.

Quách Ánh Lý bực bội vứt tấm ảnh xem mắt, ý nghĩ muốn nhảy lầu phứt cho xong bỗng trỗi dậy trong đầu cậu. Mà nếu có nhảy lầu tự sát thì trên di chúc sẽ ghi như sau: Tôi theo đuổi tự do đây !….. giả sử làm thế thật, thì có lẽ đó sẽ là lý do tự sát ngu ngốc nhất trong lịch sử loài người , nhảy lầu chỉ vì để trốn xem mắt ….= =’

Nhận ra suy nghĩ của mình đang chuyển sang trạng thái tiêu cực, Ánh Lý đành cười trừ nằm dài ra trên bàn, tâm trí lại bắt đầu thả trôi miên man ….

Đến từng tuổi này mà vẫn chưa có đối tượng kết hôn, thì sẽ bị một đám các ông cậu dì cô chú bác và những người thậm chí không hề quen biết “đặc biệt quan tâm hỏi han như : “Anh vẫn chưa có bạn gái sao ? Định chừng nào lập gia đình? Có muốn đi xem mắt thử vận may không? Đừng có tẩy chay việc xem mắt vậy chứ !”

…. Thật có lòng tốt dễ sợ.

Con người tại sao nhất định phải kết hôn? Không có đối tượng thì kết hôn với ai đây trời? Cậu thật sự rất ghét việc xem mắt, cảm thấy đó y như là vào siêu thị mua một món đồ, lựa chọn xem xét này nọ, tìm được một món mà bản thân cảm thấy hợp ý, thế là thanh toán, đem về nhà.

…. Nếu vậy thật thì quá ư là buồn cười, cậu không thích ! Tại sao cứ phải đi theo nhịp bước của người khác ? Cậu không thể có phương hướng của riêng mình sao ? Nhất định phải theo đại đa số những người khác làm cùng một sự việc , có cùng một suy nghĩ như nhau, thì mới được xem là bình thường khỏe mạnh à ? Từ nhỏ, cậu đã không mấy giống người nhà, mẹ nói cậu là một quái thai, quái thai về tư tưởng.

Nghĩ đến đây, Ánh Lý bất chợt mỉm cười .

Cậu từ trước đến nay không cảm thấy bản thân mình kì lạ, chỉ là hướng đi không giống mọi người, cộng thêm bản tính không dễ dàng chịu thỏa thiệp mà thôi.

Nhìn khuôn mặt của minh in bóng trên nước trà màu vàng nhạt trong cốc, cậu bất giác thở dài.

Tâm trạng, buồn chán làm sao ….

Mọi việc cũng là do các ông chú bà thím cho rằng cậu đã 29 tuổi rồi nên ngoan ngoãn mà đi kết hôn đi! Thế là cậu phải đóng thùng trong bộ vest thắt cà vạt nghiêm chỉnh để đến nơi hẹn xem mắt, không khỏi thấy chán ghét bản thân, anh chàng này đây chính là “Quách Ánh Lý”, một người đàn ông 29 tuổi chưa kết hôn và không có bạn gái, lực bất tòng tâm để mà cự tuyệt một đám người “tốt bụng” lẫn “nhiệt tình” quá mức.

Đối tượng xem mắt là một cô gái tốt, ngoại hình xinh đẹp nhã nhặn lại ăn nói nho nhã… Tiếc rằng cậu không hứng thú, buổi hẹn hoàn toàn là một sự lãng phí, lãng phí thời gian của cả hai lẫn tiền bạc của… cậu .

Dưới áp lực vô hình của mẹ và bà mai, cậu lịch sự mời cô gái đi dạo xung quanh, nhưng trong lòng thì tràn ngập cảm giác tội lỗi .

Cả hai trò chuyện đôi ba câu, Ánh Lý cảm thấy cô gái cũng giống như mình, đều không mặn mà gì, thở một hơi dài nhẹ nhõm, cậu lịch sự chào tạm biệt đối phương.

Tâm trạng bức bối dần dần lan rộng trong lòng, như đám mây đen dần tụ lại ngày càng nhiều trên bầu trời kia.

Ngước mắt nhìn bỗng thấy bảng hiệu của một quán cà phê, thế là nổi hứng bước vào trong.

“Góc khuất ?”

Đúng là hiện giờ cậu đang cần một góc khuất nho nhỏ, không có sự làm phiền của ngừơi khác, không cần phải ứng phó với mọi người…. chỉ cần góc khuất nhỏ thôi, một góc khuất có thể khiến cậu bình tâm trở lại.

Vừa bước chân vào quán, ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Thành phố Cao Hùng vào tháng 5 bắt đầu đổ mưa…. cơn mưa mà đối với người dân Cao Hùng là một sự phiền phức, dai dẳng, không biết chừng nào mới tạnh. Ánh Lý quyết định ngồi quán chờ mưa tạnh.

Ngoài trời đang đổ mưa phùn, cởi bỏ áo khoác, nới lỏng cà vạt, cậu ngắm những hạt mưa đang lăn tròn trên cửa kính, vừa cảm động về việc nhân viên quán lau dọn cửa kính sạch bóng không một vết bẩn, vừa để tâm trí thả trôi theo dòng quá khứ….

Người thành phố Cao Hùng đều rất ghét mưa. Lúc còn học trên Đài Bắc, cậu từng tuyên bố rằng “Tớ không thích Đài Bắc, bởi vì nó mưa. Lập tức bị đám bạn học Đài Bắc cười trêu chế giễu “Chẵng lẽ thành phố Cao Hùng không mưa à? Rốt cuộc đầu cậu nghĩ quái gì thế hả ?”

Sao giống được chứ! Hứ ! Các cậu không thể nào hiểu được, người Cao Hùng ghét nhất là những ngày mưa ẩm ướt, ra đường lúc nào cũng phải đem theo dù, chạy môtô thì phải mặc cái loại áo mưa vừa phiền phức chết được vừa không thuận tiện lẫn không an toàn chút nào.

Khi một người đang suy nghĩ miên man, thì tâm trí họ đặc biệt dễ nhớ về những chuyện trong quá khứ…. Nghĩ về những ngày tháng còn ở Đài Bắc học, Ánh Lý không khỏi nghĩ đến những chuyến xe buýt “hung thần xa lộ” chạy nhanh lại ẩu, khiến cậu mỗi lần bước xuống xe đều thấm thía cảm nhận được rằng:”A, còn sống thật may quá.”

Trước kia khi lên Đài bắc học, vì không đặt được chỗ trong kí túc xá nên đành phải mướn phòng trọ mắc tiền hơn, cậu rất ngưỡng mộ các bạn học được ở kí túc xá rẻ tiền, ngược lại những bạn học ấy thì lại cực kì ngưỡng mộ cậu được ở phòng trọ bên ngoài, vừa thoải mái vừa tự do.

Vào mùa đông mấy đứa bạn thân thường hay mang theo thức ăn đến phòng cậu nấu nướng, sau đó cả đám lăn ra sàn ngủ. Có một lần do bất cẩn, còn khiến lò sưởi bắt lửa làm cháy gần phân nửa tấm chăn của cậu….

Khi đến kì thực tập, cậu cảm thấy rất phấn khởi, kết quả là phát hiện bản thân chỉ là ngồi trong phòng tư vấn tươi cười đón khách, rồi lại cười tươi tiễn khách và kiêm thêm việc bưng nước rót trà, hoàn toàn không thể phát huy được những gì đã học….

Thực ra có rất nhiều rất nhiều việc mà lúc đó cảm thấy không được vui vẻ gì cho cam, nhưng về sau này nghĩ lại, đều trở thành những kỉ niệm ngọt ngào khiến cậu không khỏi mỉm cười khi nhớ đến.

_ Xin lỗi, thưa quý khách… quán phải đóng cửa rồi.

Vai của Ánh Lý bị lay nhè nhẹ, mơ mơ hồ hồ nghe thấy một giọng nói vừa nhẹ vừa trầm phát ra từ phía trên đầu.

Humn… Giọng nói nghe sao giông giống với người thầy đẹp trai hồi trung học dạy cậu môn sinh học quá.

_ Thầy… cho em ngủ thêm chút nữa đi .

Trong cơn vô thức cậu nói, rồi cựa mình chuyển sang tư thế khác cho dễ ngủ hơn.

Sao không nghĩ tới chuyện cậu đã rời khỏi ghế trường trung học bao lâu rồi hả? Bàn tay đặt trên vai cậu chợt khựng lại vài giây.

_ Không được, nếu còn không dậy tôi đem anh đi cầm đó nha.

Rồi tiếp tục lay cậu.

_ Uhm….

Vừa nghe từ “cầm”, toàn thân bèn tỉnh táo hẳn. Đó chính là bản năng, là ác mộng của thời sinh viên, muốn không tỉnh ngủ cũng khó.

_ Huh…. Anh không phải thầy giáo đẹp trai à?

Vừa mở mắt, vẫn còn trong cơn ngái ngủ, nhìn thấy người vừa lay tỉnh cậu dậy, lại một câu nói ngu ngốc buột ra khỏi miệng.

_ Không, tôi là anh chủ quán đẹp trai. Thưa quý khách, quán phải đóng cửa rồi, xin lỗi.

Ánh Lý gơ ngơ ngác ngác nhìn người tự xưng là anh chủ quán đẹp trai và cũng là người đánh thức cậu, ngây ra vài giây rồi đột nhiên tỉnh hẳn.

_ Hả… A! À! Thật là xin lỗi! Đã làm phiền anh!

Không ngờ cậu lại ngủ say đến nỗi chủ quán phải đích thân đến lay dậy! Mất mặt quá đi mất!

Người đánh thức cậu, có làn da ngăm ngăm và khuôn mặt sắc nét, phía sau đôi kính gọng bạc là đôi chân mày rất đẹp với đôi mắt mang lại cảm giác rắn rỏi, sắc sảo, chả có nét gì là giống với người thầy dạy sinh học của cậu.

Đúng là ngốc chết đi được! Suy nghĩ lung tung đến ngủ quên, mơ thấy những chuyện thời học sinh, rồi lúc bị đánh thức còn mơ mơ màng màng ba chớp ba nháng nghe lầm thành giọng của thầy giáo, còn thốt ra một đống câu ngu ngốc nữa, xấu hổ quá đi mất.

_ Không sao…. Thật xin lỗi vì tôi không phải thầy giáo.

Anh chủ quán này miệng nói lời xin lỗi, nhưng lại có vẻ như đang cố sức nhẫn nhịn gì đó thì phải….

A! Bây giờ nghe lại, ngay cả giọng nói cũng không giống.. .đúng là ngủ mê muội cả đầu rồi.

_ Rất… rất xin lỗi…. Ánh Lý ngượng ngùng gãi gãi đầu, cầm hóa đơn trên bàn lên.

_ Thanh toán….

_ Mời theo tôi đến quầy, cám ơn. Khóe miệng của chủ quán nhẹ cong lên, không biết có phải là cảm thấy Ánh Lý rất buồn cười ?

_ Vẫn còn mưa….

Đứng trước quầy chờ thối tiền, Ánh Lý nhìn màn đêm phía ngoài cửa sổ, thở dài.

Cậu thật sự rất ghét trời mưa.

_ Không đem theo dù à? Anh chủ quán đưa tiền thối cho cậu thuận miệng hỏi .

_ Không có…. Ánh Lý trả lời. Tôi ghét trời mưa. Rồi bổ sung thêm.

_Tôi có thể cho anh mượn dù. Chủ quán mỉm cười lấy ra một cây dù màu đen, khuôn mặt lộ ra chút hoài niệm.

_ A, không cần đâu, tôi ngồi taxi về được rồi, cám ơn ! Anh chủ quán này thật tốt bụng, lúc nãy trước mặt anh ấy còn nói những câu ngu ngốc chứ …. Hu hu hu! Hối hận quá đi.

_ Tạm biệt, đi đường cẩn thận. Anh chủ quán đẹp trai mỉm cười cất dù đi.

~~~

Sau buổi xem mắt lần trước, Ánh Lý vô tình bước vào quán cà phê này, về sau cũng thường ghé qua. Tuy trước đó cậu vô ý ngủ quên bị chủ quán đánh thức rồi làm trò cười, trong lòng có chút ngại ngại …

Quán cà fê đó, Ánh Lý nhớ nó tên là “Góc khuất”

Cậu thích quán này, thích cái cảm giác trầm lắng yên tĩnh bên trong, không biết có phải do không khí trong quán ảnh hưởng hay không, mà cậu luôn nhận thấy đồ ăn thức uống của “Góc khuất” cũng phảng phất hương vị rất thoải mái, dễ chịu.

“Góc khuất” như tên gọi của nó, nằm trên góc khuất của con hẻm nhỏ nối với đường lớn, yên tĩnh. Bảng hiệu nho nhỏ nhưng phóng khoáng, không rầm rộ cũng không khoa trương. Bức tường ngoài bằng kiếng kéo dài xuống đất, ngước mắt lên là thấy được hàng cây từ ban công lầu hai buông rơi xuống che mất một phần ba cửa kiếng, xanh tươi mơn mởn. Từ trong quán có thể thấy được sự huyên náo ngoài đừơng phố, nhưng thông qua cửa kiếng và màu xanh của cây cỏ, sự ồn ã đó hầu như không hề len lỏi vào được bên trong.

Đến chủ quán của “Góc khuất”, từ cái lần cậu ngủ đến mê cả đầu ba chớp ba nháng nhận lầm thành thầy giáo của mình, cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng vẫn rất thích anh chủ quán này, người này hình như hiểu rất rõ Ánh Lý cần gì, các món đồ ăn thức uống mà anh giới thiệu đều rất hợp ý cậu .

Mỗi lần cậu đến, đều trông thấy anh làm việc trong quán, không biết có phải vì anh ta không yên tâm giao việc cho người khác hay không, hay là do thích cảm giác pha cà phê, tiếp đón những vị khách khác nhau?

Ánh Lý thích vị trí kế bên cửa kiếng, bởi vì từ đây có thể ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại trên phố, cậu thích cái cảm giác thảnh thơi nhàn nhã khi ngồi trong tiệm ngắm nhìn những xô bồ náo nhiệt ngoài kia. Việc này có thể khiến cho tâm trạng ức chế bực tức trong cậu dịu đi đôi phần.

Không biết sao dạo này các chú bác cô cậu dì thím lũ lượt kéo đến nhà cậu và đều rất mực quan tâm đến việc cậu chừng nào kết hôn, quan tâm đến nỗi cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Tâm trạng bực bội, đây là lần đầu tiên cậu trốn ra ngoài ngay khi còn trong thời gian lên lớp, việc mà trước đây cậu tuyệt đối không làm.

Cậu biết rõ, có khi những câu đại loại như “Cậu có bạn gái chưa ? Chừng nào kết hôn” của người lớn thực ra chỉ là câu chào hỏi xã giao khi gặp mặt , cũng giống như câu “cậu ăn cơm chưa ?” mà thôi. Nhưng nghe riết, cũng vẫn cảm thấy rất phiền, rất khó chịu.

Ánh Lý chịu không nỗi cái quan hệ giữa ngừơi với người như thế này; những người đó chẵng lẽ ăn no rãnh rỗi lắm sao ? Tại sao việc của mình còn chưa quản xong, lại dư hơi sức đến đây quan tâm việc cậu khi nào lấy vợ ?

Phiền chết được, nếu như cậu gặp được cô gái mà cậu thích, cảm thấy hai người có thể chung sống với nhau nửa quãng đời còn lại, thì tự nhiên cậu sẽ kết hôn thôi ! 29 tuổi không có bạn gái rốt cuộc có gì sai sao ? Hại cậu đi đến đâu thì bịquấy rầy đến đó.

Không phải cậu nhìn cao, cũng không yêu cầu đối tượng phải có ngoại hình xinh đẹp, học lực giỏi giang, đảm việc công giỏi việc nhà … cậu thật sự không yêu cầu như vậy !

Cậu chỉ cần một cảm giác, một cảm giác mà thôi. Cảm thấy yêu thích, thì sẽ ngay lập tức theo đuổi ! Không phải cậu không thích phụ nữ, chỉ là chưa gặp đựoc người phụ nữ khiến cậu yêu…. chỉ là chưa gặp được mà thôi.

Ánh Lý bỗng nhớ đến cô gái từ chối cậu khi còn học đại học. Cô ấy là một cô gái hoạt bát vô tư, rất thích những nơi ồn ào náo nhiệt. Cô ấy nói ngành mà Ánh Lý học là tâm lý học, suốt ngày chúi mũi vô đống sách và nghiên cứu, không có thời gian hẹn hò với cô, cho nên cô ấy không cần.

Sau khi nhà trường mời cậu làm thầy giáo chính thức, cậu theo đuổi một cô giáo dạy văn lớn tuổi hơn cậu, đó là một phụ nữ ăn nói nho nhã, biết đối nhân xử thế. Cô ấy nói Ánh Lý nhỏ tuỏi hơn cô, nên cô ấy không cần.

Ánh Lý không hiểu, yêu một người, còn phải suy nghĩ quan tâm đến nhiều thứ vậy sao ? Có hay không thời gian hẹn hò, tuổi tác hơn kém, ánh nhìn của người khác….

Yêu, không phải chỉ đơn giản là yêu hay sao ?

Lại để đầu óc đi rong nữa rồi, cậu rất dễ rơi vào suy nghĩ miên man vô bờ bến. Nghĩ đến những chuyện bản thân không hiểu rõ, thực ra cũng không thể nào tìm ra đựoc đáp án cho đúng, vả lại, đại đa số suy nghĩ ấy đều sẽ chuyển sang khuynh hướng bi quan hơn. Đây có thể xem là thói quen quái dị cuả cậu .

Những việc mà cậu nghĩ mãi không thông nhiều quá đi ….

Nhưng không ai có thể giải đáp cho cậu được, chỉ những lúc suy nghĩ lung tung đến nỗi buồn bực, đến ngồi ở góc khuất của “Góc khuất”, thì những tạp niệm, sự khó chịu sẽ dần dần lan theo làn khói mỏng tỏa ra từ cốc hồng trà nóng bay đi, nhạt dần .

~~~

Sắp nghỉ hè, nên toàn trường tất bật nhộn nhịp hẳn lên, những học sinh không phải đợi kì nghỉ hè thì là bận rộn sôi kinh nấu sử chuẩn bị thi cuối cấp, Ánh Lý cảm thấy phòng tư vấn có chút lạnh lẽo, trừ một số học sinh đến trò chuyện theo định kì, thì bình thường hầu như không thấy một bóng học sinh nào bén mảnh đến đây cả.

Không có người nào đến trò chuyện, vậy cậu ngồi ở phòng tư vấn này còn có tác dụng gì đây? Chỉ còn nước chán chường đến nỗi nằm bò ra bàn thả hồn lên mây thôi.

Công việc của Ánh Lý chính là thầy giáo đảm nhiệm việc tư vấn tâm lý ở một trường trung học. Cậu thích công việc này, vì đó là công việc có thể tiếp thêm sức mạnh và giúp người khác kiên cường hơn.

Khi điền sơ yếu lý lịch, trong mục nghề nghiệp, cậu thường ghi là “giáo viên”, những lúc người khác tò mò hỏi cậu dạy môn học nào, cậu trả lời là thầy giáo tư vấn tâm lý, những người đó bèn nhìn cậu với ánh mắt kì quặc, cậu cũng không vì vậy mà buồn bực, vì cậu cảm thấy từ “giáo viên” này, cậu điền vào là một lẽ đương nhiên.

Tự tin, là bắt nguồn từ việc hiểu rõ bản thân và lập trường của mình, chứ không phải từ năng lực vượt trội hơn người khác.

Ánh Lý nằm dài trên bàn làm việc, khẽ nhắm hờ mắt lại, nhưng hồn phách thì không biết đã phiêu diêu đến cõi trời nào rồi.

Phòng tư vấn rơi vào tình trạng âm thịnh dương suy, thầy giáo thì chỉ có mỗi một người là Ánh Lý mà thôi.

Cậu cũng quen rồi, dù gì thì từ hồi đại học, bạn bè xung quanh cậu đều là nữ nhiều nam ít, vả lại ở nhà cũng không phải là không có chị em gái, cậu từ sớm đã luyện được năng lực trong một đám đàn bà con gái vẫn đối xử hòa nhã bình đẳng với họ, ví dụ khi một đám bạn nữ đứng bên cạnh cậu to tiếng thảo luận với nhau xem nhãn hiệu băng vệ sinh nào là tốt nhất, cậu vẫn không biến sắc , vẫn điềm nhiễn mà ngồi đọc sách của cậu, giả câm giả điếc, xem như cái gì cũng không nghe thấy.

Ba mẹ cậu cho rằng hoàn cảnh như thế này thì cậu sẽ dễ dàng rước về được một cô con dâu cho họ, sự thật một chút cũng không giống những gì hai vị trưởng bối kia tưởng tượng. Những bạn học và đồng nghiệp nữ của cậu tuyệt không hề muốn đồng nghiệp nam trở thành bạn trai của mình. Tuy nói cậu là giáo viên, nhìn sơ qua điều kiện cũng khá tốt, nhưng thứ mà đàn bà con gái họ cần là bạn trai, chứ không phải là một giáo viên tư vấn tâm lý ! Chính cái mác giáo viên tâm lý này đã khiến các cô gái phải chùn bước không ít.

Nhưng bất luận như thế nào, cậu vẫn rất yêu thích công việc này là được rồi.

Ánh Lý đã ở đây 5 năm, đã thấy qua không ít học sinh đến rồi đi…. Và cậu vẫn cứ ở nơi này. Cậu thích cái cảm giác này, mọi năm đều có học sinh mới đến, học sinh cũ thì tốt nghiệp, bất luận những người đó có hay không trò chuyện qua với cậu, nhớ hay không cậu, chỉ cần họ biết rằng đã từng có một thầy giáo ở đây, và quay đầu nhìn lại, cậu vẫn ở đây, ở phòng tư vấn này đợi, mỉm cười rót trà cho bạn, nói với bạn thời tiết hôm nay thật đẹp hay càm ràm với bạn rằng cậu ghét mưa như thế nào.

5 năm qua trước sau vẫn vậy.

_ Thầy đang làm gì thế ? Một âm thanh từ trên đầu vang lên, kèm theo là những tiếng cừơi khúc khích không ngừng.

Ngước nhìn lên, là hai khuôn mặt trăng trẻo xinh xinh, miệng cười gần ngoác đến cả mang tai.

_ Thầy đang nghĩ về kế hoạch đời người 40 năm sau của mình ấy mà.” Mỉm cười, ngồi ngay ngắn lại, có học sinh đến rồi.

Hai người này là khách quen của cậu, biệt danh bé dễ thương A và bé dễ thương B, là hai cô bé rất thẳng thắn , phóng khoán, thường thích đến đây trò chuyện với cậu.

_ Cái gì mà kế hoạch đời người 40 năm sau ? Ha ha ha ! Sao mà thầy rảnh rỗi thế ! Hai cô bé khúc khích cười.

Ánh Lý lộ ra nụ cười vô tư , nói:

_Thì đúng là vậy.

_ Thầy sướng rồi, tụi em thì bận chết đi được, học bài học đến mệt bở hơi lun.

_ Thi tốt nghiệp mà ! Ngoan, tháng 7 thi xong là hết mệt thôi.

_ Làm thầy giáo tốt thật, không phải thi gì cả .

_ Nói gì ngu ngốc thế, thầy lúc trước cũng phải thi tốt nghiệp chứ bộ. Ánh Lý không nhịn được cười.

_ Vậy thầy thi có tốt không ?

_ Đương nhiên rồi ! Chứ không thì sao có thể làm thầy giáo được, đúng không ?

Vừa nãy là bé dễ thương A, giờ lại đến bé dễ thương B, hai cô bé kẻ tung người hứng đúng là hợp rơ thật.

_ Thật sự thì thành tích của thầy cũng không tốt lắm đâu. Ánh Lý cười cười lắc đầu. Hồi thi lên cao trung, thành tích của cậu phải miễn cưỡng lắm mới vào được một trường công lập ngoài nguyện vọng.

_ Thật không thầy ? Gạt người ! Vậy lúc trước thầy học trường nào ?

_ Ay , học trường trung học nào không quan trọng , học đại học nào cũng không quan trọng nốt, quan trọng là xem các em có cố gắng học hành không thôi !

_ Giáo viên nào cũng nói vậy hết ! Bé dễ thương A khẽ chu chu môi nói.

_ Bởi vì đấy là sự thật mà ! Cậu cười nói một cách khẳng định .

_ Nhưng mà giáo viên ai cũng muốn tụi em cố gắng học để thi vô trường tốt , rồi sau đó lại bổ sung nói thêm câu ‘ thật ra học trường nào cũng không vấn đề gì, quan trọng là các em học như thế nào thôi !” Bé dễ thương B đẩy đẩy gọng kính , giả dạng điệu bộ hùng hồn của giáo viên khi đứng trên bục giảng , có chút bất mãn nói … Không phải mâu thuẫn lắm sao ?

Cậu mỉm cười nhìn hai cô bé vài giây, lắc đầu cười nói :

_ Không đâu, thật ra đó là hai đạo lí song hành nhau, không mâu thuẫn đâu.

Thật nhớ qúa ! Luận điệu như thế này, hồi cậu 15 ,16 tuổi cũng đã từng phẫn nộ và ấm ức nói qua, thì ra tất cả học sinh dưới gầm trời này đều như nhau cả.

_ Song hành ở chỗ nào ? Bé dễ thương A nhíu mày khó hiểu.

_ Đợi khi nào các em lớn lên khắc sẽ hiểu thôi ! Đó chính là cuộc sống ! Ánh Lý chỉ cười to trả lời như vậy. Có nhiều chuyện, không đến một độ tuổi nhất định nào đó hay đã trải sự đời, thì rất khó mà hiểu được .

_ Thầy à, thầy làm ơn siêng siêng chút đi, dùng trình độ trung học giải thích có được không?

…. Kết quả, ngày hôm nay được kết thúc bởi việc dùng trình độ cấp trung học để giải thích cho hai bé dễ thương hiểu cái gọi là “cuộc sống”.

Đó là một ngày của Quách Ánh Lý, thầy giáo tư vấn 29 tuổi và không có bạn gái.

Mỗi ngày tại trường của cậu với các học sinh đều cứ thế mà êm đềm diễn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.