Godola Của Cô Ấy

Chương 5



Ở Venice, Đoàn Nguyên đưa Lâm An Xán đến nhà hàng mà mình mở. 

Nhà hàng được trang trí vô cùng độc đáo theo phong cách Baroque, đến giờ ăn trưa, những dãy bàn bên ngoài cũng chật ních người ngồi ăn. 

Dựa vào đặc quyền ông chủ của Đoàn Nguyên, hai người đến một cái bàn bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. 

Đầu bếp trưởng của nhà hàng cũng tự mình cầm menu đến trước mặt hai người, giọng nói trầm nặng gọi một tiếng: “David.”

“Cô muốn ăn cái gì?” Đoàn Nguyên đưa menu cho Lâm An Xán. 

Lâm An Xán lật menu, thuận miệng hỏi: “Cậu được gọi là David sao?”

Đoàn Nguyên hừ nhẹ một tiếng coi như câu trả lời. 

“Con người với cái tên David rất đối lập với nhau nha.”

Một cái có nghĩa là một người đàn ông cơ bắp, cơ thể tỷ lệ vàng và một người giống như một con hồ ly tinh yêu nghiệt. 

“Khi tôi c ởi quần áo, dáng người giống tên David này.”

Lâm An Xán cười nhạo: “Cậu bé đừng nói dối, mũi sẽ dài ra đó.”

“Tôi không phải cậu…”

Lâm An Xán cắt ngang lời nói của anh: “Tôi muốn ăn mì mực, pizza Margherita và rượu sủi bọt hương đào.”

Đoàn Nguyên ném cho cô một ánh mắt xem thường rồi quay đầu gọi món bằng tiếng Ý với bếp trưởng. 

Lâm An Xán chỉ cảm thấy anh việc anh chỉ biết trợn to cặp mắt xinh đẹp kia đúng là phí của trời. 

Bàn của hai người được làm trước nên đồ rất nhanh đã lên hết. 

Đoàn Nguyên để đ ĩa mì mực đến trước mặt Lâm An Xán: “Đây là đặc sản đấy, nhân lúc còn nóng cô mau ăn đi.”

Lâm An Xán ăn thử một miếng, so với những gì cô tưởng tượng thì ngon hơn nhiều. 

“Miệng tôi có bị đen không vậy?” Cô li3m li3m môi càng làm cho môi dính nhiều vệt đen hơn. 

Anh cười khẽ: “Có.”

Lâm An Xán lấy khăn lau miệng, nâng ly nói: “Cảm ơn em trai đã chiêu đãi chị nha!”

Đoàn Nguyên hung hăng cụm ly với cô: “Nếu cô không đề cập tới vấn đề tuổi tác nữa thì chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.”

Lâm An Xán vui vẻ uống một hớp nhưng không trả lời. 

“Vì sao cô lại chọn homestay của tôi vậy?”

“Bởi vì cậu đẹp trai đó.”

Quả nhiên Đoàn Nguyên không thể chịu được cục thính tới bất ngờ, vành tai nhanh chóng đỏ bừng lên. 

Lâm An Xán lựa chọn homestay của Đoàn Nguyên là vì homestay của anh đắt nhất, cô là một người bình thường, chỉ nhìn giá không nhìn đánh giá, quả nhiên sự thật chứng minh tiền nào của đó. 

Đoàn Nguyên xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng: “Sao cô lại đến Venice một mình? Thất tình à?”

Nói đến đây, Lâm An Xán có chút buồn phiền, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi còn chưa đủ tư cách để thất tình đâu.”

Từ nhỏ đến lớn có không ít chàng trai theo đuổi cô nhưng ánh mắt của cô quá cao, lại có nhiều tật xấu nên không thích được ai, vẫn luôn độc thân từ trước đến nay. 

“Cuộc sống của tôi rất nhạt nhẽo, không có ánh sáng.” Cô nói. 

Đoàn Nguyên nhẹ giọng nói: “Venice rất đẹp, cô sẽ tìm được ánh sáng của mình ở đây thôi.”

Lâm An Xán cười: “Cảm ơn lời tốt đẹp của anh nha.”

Hai người vừa ăn xong, bếp trưởng vội vã chạy đến trước mặt Đoàn Nguyên nói cái gì đó bằng tiếng Ý. 

Sắc mặt Đoàn Nguyên trầm xuống, nhỏ giọng nói gì đó với bếp trưởng rồi áy náy quay sang nhìn Lâm An Xán. 

Cô hiểu ý, mở miệng nói trước: “Buổi chiều tôi muốn đi dạo một mình nên cậu không cần đi với tôi đâu.”

“Vậy… vậy nếu cô bị lạc đường thì phải gọi điện cho tôi nhé.”

Lâm An Xán nghịch nghịch ngọn tóc xoăn trên vai mình: “Đã lớn như thế rồi sao có thể bị lạc đường được.”

Rất nhanh Lâm An Xán đã bị vả mặt. 

Sau khi cô đi dạo qua hai nhà sách, ba cửa hàng quần áo thì đã bị lạc đường. 

Những con hẻm ở Venice rất ngoằn ngoèo, hình như mỗi con hẻm đều có độ dài như nhau, cô dựa theo trí nhớ quay lại đường cũ nhưng lại đi tới một nơi càng lạ hơn. 

Vì ngại nên Lâm An Xán chưa gọi điện cho Đoàn Nguyên, chỉ dựa theo bản đồ trong điện thoại để tìm đường. 

Đường về homestay còn chưa tìm được thì mưa to đã kéo tới.

Không có một dấu hiệu báo trước nào, lúc nãy bầu trời vẫn quang đãng, đột nhiên mây đen bay đến đầy trời, mưa to như trút nước. 

Lâm An Xán vội vàng tìm một cái mái hiên để trú mưa, trên đường mọi người nhanh chóng rời đi, nháy mắt đã chẳng còn ai, trong ngõ nhỏ chỉ có một mình cô. 

Không bao lâu thì Lâm An Xán đã hiểu tại sao mọi người lại chạy nhanh như vậy, cái ngõ này rất thấp, nước đã dần dâng lên tới đây. 

Hạt mưa liên tục rơi xuống, nước biển cũng nhanh chóng dâng lên, chỉ mất một lúc đã tràn vào mặt đường. 

Lâm An Xán đúng trên bậc thang thứ hai, hơi kích động. 

Cô đã đọc trong bảng hướng dẫn du lịch, nước này rất bẩn, trong nước toàn là xác chuột chết, còn có nước cống trong ống thoát nước. Hai ngày nay vì đi bộ trên phố, chân cô đã bị xước da nếu bị dính loại nước bẩn này thì sẽ rất phiền phức. 

Lúc này mặt mũi cũng không quan trọng nữa, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Đoàn Nguyên. 

Vừa mới lấy điện thoại ra thì Đoàn Nguyên gọi tới. 

“Mau tới cứu tôi với! Chỗ tôi sắp bị ngập rồi, tôi không đi đâu được.” Lâm An Xán nói. 

“Cô đang ở đâu vậy?” Cảm thấy cô không biết được vị trí của mình đang ở đâu, Đoàn Nguyên sửa lại câu nói: “Gửi vị trí của cô cho tôi đi, tôi sẽ tới ngay.”

“Được.” Lâm An Xán lập tức gửi vị trí của mình qua, nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng Đoàn Nguyên. 

Mưa ngày càng to, không giảm đi một chút nào. 

Hạt mưa theo gió tạt vào cơ thể, cô đã bị ướt gần hết người. Quần áo bị ướt vì mưa, dính ở trên người khiến cô lạnh đến phát run. 

Nước biển đã dâng đến bậc thang thứ nhất, ngày càng đến gần cô. 

Lâm An Xán gấp đến mức dậm chân, cả người dính sát vào bậc thang ở trước cửa hàng. Đen đủi là hôm nay cửa hàng không mở cửa nên cô không thể vào bên trong tránh mưa. 

Sao còn chưa tới vậy? 

Lâm An Xán nhìn nước biển sắp dâng đến chân mình, tâm trạng dần suy sụp. 

“Lâm An Xán!” Giọng nói của hồ ly vang lên, à không, đây là giọng nói của Đoàn Nguyên. 

Xuyên qua màn mưa, Lâm An Xán nhìn thấy Đoàn Nguyên che chiếc ô màu đen chạy tới chỗ mình. 

Rõ ràng là chiếc ô đó không có ích gì, mái tóc của anh đã ướt sũng, dính lên trán, điều đó làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm ngây thơ. 

Mười mét, năm mét, ba mét. 

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. 

Nhìn bóng hình cao lớn của anh, trong lòng Lâm An Xán có một giọng nói vang lên. 

Đây chính là ánh sáng mà cô đã tìm kiếm bao nhiêu lâu nay. 

“Lâm An Xán!” Đoàn Nguyên chạy đến bên cạnh cô. 

Đoàn Nguyên đưa ô cho Lâm An Xán: “Cô không đi giày đi mưa thì đừng để chân dính nước, để tôi cõng cô cho.”

“Được nhưng…có thật là cậu cõng được tôi không?” Cơ thể gầy gò như vậy sao có thể cõng cô được?

Cô lại làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông của anh, Đoàn Nguyên tức giận thở dài, nói: “Vậy tôi đi nhé?”

“Đừng!” Lâm An Xán lập tức sợ hãi, nịnh nọt nói: “Dáng người cậu cao to như vậy chắc chắn có thể cõng tôi mà.”

Đoàn Nguyên không thèm để ý đến cô, lập tức bế ngang cô lên. 

Dựa vào người anh, Lâm An Xán mới biết Đoàn Nguyên không nói dối, dáng người anh thật sự rất tốt, cách một lớp áo T-shirt cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của anh. 

Đoàn Nguyên chính là ví dụ cho câu nói “Mặc quần áo thì gầy, c ởi đồ ra có thì thịt.”, đã có khuôn mặt giống hồ ly lại còn có cơ thể đầy nam tính như vậy, ông trời cũng thật là bất công quá. 

Một tay Đoàn Nguyên vòng qua đùi Lâm An Xán, một tay ôm lấy eo cô, bước từng bước. 

Lâm An Xán dựa vào bờ vai vững chãi của anh, một tay cầm chiếc ô màu đèn, cô tham lam hít lấy hít để mùi hương tươi mát trên cổ anh, khoé miệng không kiềm được mà nhếch lên. 

Trong cơn mưa ở Venice, Đoàn Nguyên chính là chiếc thuyền gondola của cô, đưa cô đến nơi có ánh mặt trời. 

Dù phải bế cô đi 20 phút mới về homestay nhưng Đoàn Nguyên không có chút mệt mỏi nào. 

Tuổi trẻ đúng là tốt thật, thể lực luôn dư thừa. 

Đoàn Nguyên nhẹ nhàng thả Lâm An Xán xuống, cởi giày đi mưa ra: “Cô đi tắm đi, đừng để bị cảm.”

Nước mưa chảy dọc theo cằm của Đoàn Nguyên, lướt qua yết hầu đầy quyến rũ của anh rồi cuối cùng biến mất trong cổ áo. Lâm An Xán nhìn thấy cảnh này, cổ họng cảm thấy rất khát nước, cô vội vàng đi đến bàn ăn tự rót cho mình một cốc nước. 

Đoàn Nguyên đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô hai cái khăn khô. 

Ánh mắt Lâm An Xán loé lên, cảm ơn rồi nhận lấy chiếc khăn, cô liếc mắt nhìn Đoàn Nguyên thì anh lại vội vàng trốn đi, từ cổ đến tai đều nhanh chóng nhiễm đỏ, khóe mắt cũng hơi đỏ lên. 

Cô còn đang thắc mắc thì Đoàn Nguyên đã xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nghỉ ngơi sớm. 

Lâm An Xán nhìn theo bóng lưng, trong lòng tràn đầy nghi ngạc.

Mãi đến khi cô vào phòng tắm, chuẩn bị c ởi quần áo ra thì mới biết vì sao vừa rồi Đoàn Nguyên lại có phản ứng như vậy.

Cô ở trong gương, quần áo bị ướt đều nhìn được xuyên thấu, chiếc áo lót màu đèn, nhìn qua rất tròn trịa, thiêu cháy ánh mắt của người khác. 

Lâm An Xán vội vàng c ởi quần áo bẩn, đi vào bồn tắm để làm dịu trái tim không thể bình tĩnh của mình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.