Gọi Bạn Là Chồng

Chương 55



“Thưa mẹ ba mẹ con mới về.”

Nói xong Thiên An vọt lẹ lên phòng, nóng lòng cởi ảo khoác trên người ra, sau đó cầm lấy túi quà và điện thoại đi đến bên cửa sổ.

Ơ khoan đã…

Thiên An nhìn xuống túi quà trên tay rồi suy nghĩ. Cái này nặng nha, với lại cậu cũng không quá tự tin với khả năng ném đồ của mình lắm đâu, lỡ ném qua không kịp tới tay thằng bạn mà rớt xuống thì toang.

Chậc lưỡi một cái, Thiên An lại chạy ra khỏi phòng.

“Con qua nhà thằng Nam tý nha.”

Hôm nay chủ nhật nên Minh Vũ không phải đi làm mà thảnh thơi ở nhà chăm vợ bầu. Thấy con trai gấp gáp chạy lên chạy xuống hai vị phụ huynh đang xem ti vi cũng phải ngoái đầu suy tư.

“Anh à, em tưởng đâu nó qua nhà bạn gái không đó nha, gấp thấy sợ luôn à.”

Minh Vũ không hiểu sao nhớ đến hộp quà hình trái tim của Hoài Nam tặng con trai mình mà bật cười.

“Bạn gái này của nó hơi cao nha ha ha.”

Thu Thảo nhìn chồng khó hiểu, lại ăn trúng cái gì rồi à?

“Ủa An hả, Nam nó trên phòng á, con lên đó đi.”

Vừa mở cổng thấy Thiên An là Ngọc Anh thừa hiểu cậu đến tìm ai nên nói rõ địa điểm cho cậu luôn. Thiên An gãi đầu cười cười rồi nhanh chóng đi vào trong.

‘Cộc cộc’

‘Cạch’

“Chuyện g…”

Hoài Nam khựng lại khi thấy người trước mặt là Thiên An, hắn còn tưởng là Hoài Phong, thấy quái lạ sao nay thằng nhóc này lịch sự mà biết gõ cửa thế, hóa ra lại là cậu bạn của hắn.

Thiên An cũng đang rơi vào tình trạng chết máy. Hoài Nam vốn đang thay đồ, nghe tiếng gõ cửa cũng chưa kịp mặc áo vào đã đi ra xem vì thế nửa thân trần trụi có cái gì đều khoe ra hết.

Thiên An bất giác nhìn một lượt, tầm mắt cuối cùng tập trung ở cơ bụng có phần săn chắc của hắn, trong lòng hơi oán hận tại sao bằng tuổi nhau mà nhìn người ta săn chắc thế, còn cậu bây giờ một cục múi cũng không còn.

Hoài Nam nhìn ánh mắt của Thiên An khẽ cười rồi đứng im để cho cậu nhìn thêm mấy lần, đợi cậu tiếc hận cho đã đời rồi mới bắt đầu hỏi chuyện.

“Qua kiếm tao hả?”

Vừa hỏi, ánh mắt hắn hơi đánh xuống nhìn túi giấy đang được cậu cầm, cũng lờ mờ đoán ra mục đích của cậu.

Thiên An giật mình hoàn hồn, nhớ đến mục đích của mình khi đến đây thì tưa túi quà lên trước mặt hắn, nhe răng cười cực kỳ rạng rỡ.

“Tặng mày nè, quà Giáng Sinh á.”

Hoài Nam hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn gương mặt Thiên An khiến cậu hơi mất tự nhiên mà lảng mắt đi.

“Nên là… hồi nãy mày lén đi mua?”

Thiên An mím môi gật đầu, sau đó lén quan sát biểu cảm của hắn lí nhí cất lời.

“Tại… tao cũng muốn tặng quà cho mày, cái này… cũng quan trọng mà.”

“…”

Hoài Nam nhìn Thiên An, không nói không rằng đưa tay kéo cậu vào trong phòng đóng cửa lại.

‘Rầm’

Thiên An hơi nghiêng đầu vì âm thanh lớn vang bên tai. Lại nhìn tư thế hiện tại của hai người, cậu đứng dựa lưng vào cửa, bị chặn hai bên bởi cánh tay của Hoài Nam, hắn thì đang nhìn cậu từ trên xuống. Thiên An hơi rụt cổ lại, thời khắc này cậu cứ tưởng mình đang ở trong một cái lồng giam, bị hắn quan sát nhất cử nhất động không tài nào thoát ra được.

Túi quà đã rơi xuống nền nhà từ bao giờ, lúc gói lại nhân viên cửa hàng có bỏ thêm vài miếng xốp vào trong nên cậu cũng không quá lo lằng rằng nó sẽ bể.

Hoài Nam như có như không mà đưa mặt sát lại gần, thêm một cm nữa là chóp mũi của hai người liền chạm vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu cứ như muốn nhìn sâu vào bên trong tâm hồn cậu, ghim chặt để cậu không thể né tránh.

“Thiên An, tao làm rõ ý của mày một chút ha…”

“…”

“Mày nói việc tặng quà cho tao quan trọng là bởi vì tao quan trọng với mày… đúng không?”

“…”

Ôi cái miệng hại cái thân, bây giờ cậu biết nói cái gì bây giờ. Lúc đó cậu cũng chỉ bất giác phát ra hai từ đó thôi, cậu cũng không biết ý của mình thật sự là gì nữa.

“Chẳng lẽ là do tao thích mày quá nên tự ảo tưởng rồi?”

Thiên An đỏ mặt hoảng hồn, cảm thấy mình nên chuồn lẹ đi thôi, nếu không sẽ bị hắn làm cho xấu hổ chết mất.

Thế là cậu trượt người xuống, ý định trốn ra ngoài. Nào ngờ Hoài Nam nhanh tay hơn, hắn đưa tay chốt cửa lại rồi khụy người xuống nhìn Thiên An mỉm cười.

Thiên An ngồi bệch trên nền nhà, miệng há ra không nói nên lời.

“An, đừng có tránh tao.”

Giọng hắn thật nhẹ, nhưng qua tai cậu thì không hề nhẹ chút nào. Thấy trốn cũng không được, cậu đành thở dài buông bỏ. Thiên An thu hai chân lại ngồi xếp bằng, hai tay theo thói quen vân vê vạt áo.

“Tao không biết nữa, chỉ là… cảm thấy nó quan trọng thôi.”

“Vậy là… tao cũng quan trọng với mày đúng không?”

Thiên Ân hơi ngẩn ra, chần chừ một lúc rồi đem theo hai gò má ửng đỏ gật xuống. Ở bên cạnh nhau lâu như vậy, không quan trọng sao được.

Hoài Nam cũng không ngờ rằng Thiên An sẽ gật đầu, hạnh phúc đến quá bất ngờ làm hắn gục đầu xuống, nhưng khóe miệng kéo cao thể hiện rõ là hắn đang rất vui, cực kỳ vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.