Nhan Hoan Hoan tấm tắc bảo lạ, Thái Hậu vậy mà cũng không chê đen đủi.
Thánh mẫu Hoàng Thái Hậu sao có thể chê xui xẻo? Giấc mộng nửa đời của bà đều muốn làm Hoàng Hậu ở trong Đông Hoa cung, hiện tại tuy rằng thành Thái Hậu hơi khác biệt với Hoàng Hậu trong lý tưởng, nhưng bà vốn là không được sủng, làm một quả phụ có quyền thế cũng không có gì không tốt. Triệu Trạm đề xuất đổi cho bà một cung điện khác nhưng đều bị bà từ chối, có thể thấy vẫn đang hoài niệm cảm xúc cũ.
Thánh mẫu Hoàng Thái Hậu, một vị Thái Hậu luôn ôm ấp tình cảm, luôn bướng bỉnh khác người, nói muốn Đông Hoa cung, xui xẻo cũng mặc kệ, nói thích đứa con thứ hai thì cũng bỏ nuôi dưỡng đại nhi tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng bởi vậy, buổi sáng chỉ cần thỉnh an Đông Hoa cung của thánh mẫu Hoàng Thái Hậu, đối với hậu phi đều là chuyện tốt, bớt được cả một đoạn đường.
Sau khi tiễn Hoàng Thượng đi, không kịp để Nhan Hoan Hoan dành thời gian nói chuyện cùng nhi tử đành ngựa không dừng vó chỉnh sửa nhan sắc ăn mặc chỉnh tề đi thỉnh an. Thỉnh an thật là một từ ngữ xa xôi, đời này nàng phải nỗ lực cỡ nào mới có thể giống như trước đây, mỗi ngày không phải đi thỉnh an mà Hoàng Hậu cũng không cách nào lấy đi địa vị của nàng?
Đáng để suy ngẫm.
Sáng sớm, nàng nhắm mắt ngủ thêm một lúc nữa, phía sau là Thu Vân đang chải tóc, phía trước là Đàn Văn giúp nàng vẽ mày tô son, cung nữ Xuân Sơ còn lại, phụ trách đỡ cơ thể nghiêng ngả do ngủ gật của nàng. Nàng mơ mơ màng màng, không ngủ hẳn nhưng cũng thả lỏng tới mức không không khác gì đang trong mở, miên man suy nghĩ, nghĩ đãi ngộ hiện tại này của nàng, là đãi ngộ ở hiện đại không phải phú bà thì cũng là đại minh tinh mới có thể hưởng thụ, được ba chuyên viên trang điểm hầu hạ, thật đã.
“Nương nương, xong rồi.”
“Ừm.”
Nghe thấy lời nói của Đàn Văn, Nhan Hoan Hoan mở mắt, ngắm nghía mình trong gương đồng: “Được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không thích bôi phấn, trang điểm làm cả mặt trắng bệch khiến ngay cả nàng cũng thấy ngại ngùng, thứ hai là phấn trang điểm tốt đều từ hồ phấn của bột chì mà chế thành, nàng vô cùng kiêng kị đối với việc bôi một đống kim loại lên mặt, vĩnh viễn không theo kịp trào lưu ở Đại Tấn.
“Nương nương không thử kiểu trang điểm hoa đào một chút sao? Nô tỳ nghe nói, đây là kiểu trang điểm được thịnh hành nhất ở tôn thất.”
Nhan Hoan Hoan đứng lên, duỗi người như con mèo nhỏ, vai sau bẻ thành một độ cong đẹp đẽ, chậm rãi ngáp: “Thịnh hành? Trước nay chỉ có đạo lý người khác học ta, không có chuyện ta học người khác, nếu ta là phi tần có địa vị cao được sủng ái nhất, tiểu nha đầu tuyển tú tiến cung sau này, có một nửa đều phải học ta, em có tin không?”
“Nô tỳ tin.”
Chỉ cần nàng nói, nàng đương nhiên là tin.
“Ta nói đùa đó.”
“….Ơ?”
Sáng sớm của chủ tớ hai người được bắt đầu từ một câu trêu chọc.
Phía bên kia, Từ Hoàng Hậu trang điểm trang trọng chờ đợi.
Luận về hoàn cảnh đãi ngộ, làm Hoàng Hậu, đương nhiên tốt hơn nhiều so với Vương phi, độc chiếm một cung, cẩm y hoa lệ.
Trên đời này trừ Thái Hậu ra nữ nhân tôn quý nhất….đều giống nhau, đều khiến nàng ta cảm thấy rằng may mà Hoàng Thượng thành công thượng vị, còn di chiếu là thật hay giả thì có gì quan trọng chứ?
Tâm tình nàng ta tốt liên tục tạo dáng trước gương đồng.
Đầu ngón tay chạm vào gương mặt, từ khóe mắt rơi xuống cằm, sau một lát yên lặng, nàng ta bỗng nhiên phát điên, lau hồ phấn trên mặt đi. Tựa như lớp xi măng, sắc thái ảm đạm, nếp nhăn ngày càng rõ ràng và đốm nâu lặng lẽ xuất hiện, dùng phấn san bằng mọi thứ, lại đeo trang sức màu đỏ, khiến tất cả tác dụng phụ của việc sinh con mang đến được giấu ở bên dưới làn da tuyết trắng, động tác trên tay nàng ta mới dần dần chậm lại.
“Ánh Tụ,” nàng ta lẩm bẩm: “Trên mặt bổn cung sao lại có thêm thứ này vậy.…”
“Nương nương yên tâm, thái y đã nói, đây là đốm nâu có sau khi sinh xong tiểu công chúa, chờ đầu mùa xuân năm sau sẽ biến mất hoàn toàn.”
Gương mặt và cổ đều có đốm nâu nhạt cân đối, xuất hiện trên làn da trắng nõn, chói mắt khiến nàng hận không thể xé hết miếng da này xuống.
“Vị thái y nào?”
“Trần thái y.”
Từ Hoàng Hậu trầm ngâm: “Bổn cung không cần hắn, lần sau đổi thành Tần thái y, chính là vị thái y thiện trị cho phụ nhân kia.”
“Vâng, nương nương.”
Dực Khôn cung.
Nhan Hoan Hoan mặc một bộ trường y màu khói bạc điểm xuyến hoa dài như không ý thức được mình vừa mới sinh con xong, đã là mẫu thân của hài tử, chậm rãi đi vào trong điện, sau khi hành lễ, giọng nói yêu kiều giòn giã: “Tần thiếp bái kiến Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vạn phúc kim an.” Khuôn mặt nhỏ chỉ bôi một lớp phấn nhạt, cũng nhìn ra được không có đốm nâu dư thừa, bờ môi đỏ thắm xinh tươi, khiến ánh mắt mọi người không khỏi lưu luyến nơi đôi mắt và cánh môi nàng.
Quyến rũ vạn phần!
“Ngồi xuống đi.”
Quý Phi chỉ đứng sau Hoàng Hậu, vừa đúng ngồi ở phía dưới nàng, ở khoảng cách này, Từ Hoàng Hậu nhìn thấy mặt nàng càng thêm rõ ràng. Trừ bỏ hơi chút mượt mà ra thì không có một tia tì vết, ngược lại bởi vì béo hơn một chút nên khiến cả mặt nàng đều tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Cho dù cúi đầu quỳ xuống hành lễ cũng kiêu ngạo như đang ép người khác thừa nhận nàng rất đẹp.
Quả thật rất đẹp.
Thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi, sao có thể trở nên chóng tàn? Chẳng qua Từ Hoàng Hậu vì sinh con khiến nguyên khí bị tổn hại, không được như trước, chênh lệch dần dần lớn hơn.
“Ngươi tới rất sớm, có thể thấy rất biết quy củ.”
“Nương nương nói đùa rồi, tần thiếp sao dám ra vẻ trước mặt nương nương? Huống hồ, đây vẫn là lần đầu tiên tới thỉnh an nương nương trong những năm về sau,” Nhan Hoan Hoan mím môi cười: “Tần thiếp ăn nói vụng về, cũng không hiểu cách nói chuyện êm tai dễ nghe gì, tần thiếp chúc nương nương năm dậu đại cát.”
……
Bị sự chúc phúc thình lình này làm mơ hồ, Từ Hoàng Hậu ngờ vực, lại không nghĩ ra bên trong có ám chỉ gì nên lãnh đạm gật đầu: “Nhan Quý phi có lòng, bổn cung cũng chúc các ngươi đại cát.”
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt “Chúc ngươi năm dậu đại cát nha” của hệ liệt Ô Yêu Vương*, không khí vui mừng chúc mừng năm mới, bảy ngày kế tiếp giá trị may mắn của ký chủ sẽ tăng lên 30%, hãy vui vẻ hưởng thụ bảy ngày tuần lễ vàng này!]
(*: Ý chỉ người có hiểu biết tinh thông về các loại truyện cười 18+.)
“Cảm ơn, chúc cậu cũng đại cát nhé.”
[Ký chủ khách sáo rồi.]
Trạng thái tốt, nàng thích nhất là được thêm đồ vật có giá trị may mắn. Nói tới vấn đề này, lần trước giá trị may mắn bị giảm 30%, nàng liền trực tiếp hại chết Triệu Trạm, cộng thêm vận khí này, thật sự không thể khinh thường. Quả thực nàng đến rất sớm, ba vị khác còn chưa tới, nhưng hai người cũng không thể nói gì hơn, ai nhìn ai cũng không thuận mắt, cũng lười giả vờ hòa thuận, từng người đơn giản phẩm trà, thưởng thức bộ móng tay đeo trên ngón.
Lâm Quý Nhân coi trọng quy củ, cũng coi trọng sự sống vừa đến liền cung kính thỉnh an, Từ Hoàng hậu mới vực dậy tinh thần, nói chuyện phiếm đôi ba câu.
Toàn bộ quá trình, Nhan Hoan Hoan đều làm bộ đang nhìn phong cảnh nơi xa, chỉ thiếu để hệ thống chiếu phim truyền hình xem nữa thôi.
Hai người Trương Tống đi vào, cũng vậy, bình đạm đến có chút nhàm chán.
Bốn người đều ổn định chỗ ngồi, nhưng không ai tiếp lời Quý Phi, để nàng ngồi cô độc một mình, Tống Tài Tử nhát gan, thỉnh thoảng mang theo ý xin lỗi liếc mắt nhìn nàng.
Nghe lời nói thổi phồng của Hoàng Hậu, thần sắc Nhan Hoan Hoan nhàn nhạt, một trong những chỗ tốt của xinh đẹp chính là khí thế rất khó cuốn theo chiều gió. Trời sinh con người luôn có bản năng yêu thích sự mạnh mẽ, mà đẹp xấu lại là một trong những tiêu chuẩn quan trọng để phán định, nàng thật sự xinh đẹp khiến người khác không cách nào coi thường, lạnh lùng ngồi đó, cũng giống như nàng không thèm phản ứng với người khác.
Loại chiến tranh lạnh cấp bậc sơ trung này, quả thực không đủ để dao động Nhan Hoan Hoan.
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, ít đáp lời nàng là tốt nhất.
Trương thị lại không nhịn được, a lên một tiếng: “Hóa ra Quý Phi nương nương vẫn luôn không nói chuyện ư, đều do tỳ thiếp nói hăng say quá, quên mất nương nương vẫn ở đây.”
Từ Hoàng Hậu nhướng mày.
“Xem ra là bổn cung khiến Quý Phi cô đơn rồi.”
Nhan Hoan Hoan đang định bảo hệ thống đề xuất vài bộ tiểu thuyết Tấn Giang để giết thời gian liền phục hồi tinh thần, nàng nhướng mày, ý cười bên đôi môi đỏ thẫm tràn ra, kinh diễm lóa mắt, lúc nói chuyện cũng mang theo ý cười nhẹ nhàng: “Hoàng Hậu thật sự quá đề cao tần thiếp rồi, có thể nghe Hoàng Hậu nói chuyện, đã là vinh hạnh của tần thiếp, nào có cô đơn chứ? Hôm qua khi Hoàng Thượng tới nói quá nhiều chuyện, yết hầu cũng có chút khô khốc,” tay nàng che lại bộ ngực no đủ, đào hoa đầy mặt khiến người khác ghen ghét: “Các vị nói vui vẻ như vậy thì cứ tiếp tục, không cần để ý tần thiếp, ảnh hưởng đến nhã hứng của Hoàng Hậu nương nương.”
……
Miệng có thể bỉ ổi đến trình độ này, cũng coi như là một loại khác người.
[Ký chủ, hiện tại cả người cô đều đang viết “mau tới đánh ta đi”.]
“Cảm ơn, cậu cũng khiêm nhường rồi.”
Trình độ đẳng cấp của Từ Hoàng Hậu ra sao, cùng nàng cộng sự một đoạn thời gian dài như vậy, đối với phong cách của người này vốn hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng chịu ảnh hưởng nội tiết sau khi sinh con, nàng vẫn cảm thấy bị khiêu khích - hận không thể cào rách mặt nàng ta! Tức giận đến mức hồi lâu không lên tiếng, chỉ nghẹn ra một câu chuyển ý lãnh đạm: “Thời gian không còn lâu nữa, nên đến Đông Hoa cung thỉnh an rồi.”
Tống Tài Tử lại sợ hãi nhìn nàng, Nhan Hoan Hoan bị nhìn cũng thấy hơi phiền, bắt được khoảnh khắc không ai nhìn thấy thì trợn mắt với nàng ta một cái.
“….A!”
Lâm quý nhân quan tâm: “Tống muội muội làm sao vậy?”
“Không, không có gì.”
Trương tài tử cười nhạo: “Đợi lát nữa ở trước mặt Thái Hậu phải cẩn thận rồi.”
“Cảm tạ tỷ tỷ dạy bảo.”
Cùng là tài tử, Tống thị lại không để ý một câu tỷ tỷ của nàng, thỏa mãn lòng hư vinh ít ỏi của Trương tài tử.
Dẫn theo đoàn người đến Đông Hoa cung thỉnh an, thánh mẫu Hoàng Thái Hậu đã sớm chờ đến sốt ruột.
Làm phi thiếp nửa đời người, xoay người đã làm mẹ chồng, vẫn là Thái Hậu tôn quý, tựa như một cô gái lễ tân bỗng nhiên có cơ hội được thăng chức thành lão tổng, mỗi ngày có thể mỉm cười nhìn các cô nương tuổi trẻ xinh đẹp xuất thân cao hơn mình quỳ xuống thỉnh an bản thân, người đứng đầu trước đó bị con ruột đày đi đốt hương lễ Phật ở một xó. Đúng là kỳ diệu!
Con dâu lâu năm thành mẹ chồng, chẳng qua cũng chỉ là như vậy.
Khi Từ Hoàng Hậu dẫn bốn người tiến vào nội điện Đông Hoa cung, trên đầu Thái Hậu đã cảm thụ được khoái ý quỳ lạy trong một phút, tinh tế suy xét một phen, khi người phía dưới đều cho rằng Thái Hậu có chỗ nào không vui, bà mới cười tủm tỉm mở miệng: “Đứng lên đi, Hoàng Hậu, Nhan Quý phi đều ngồi xuống, hai người các ngươi vừa mới sinh xong, không thể đứng lâu được,” lại thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Nhan Hoan Hoan: “Sao không bế hài tử đến cho ai gia nhìn một chút?”
Tuy rằng thân tình với Triệu Trạm lạnh nhạt, nhưng đối với tôn tử, Thái Hậu vẫn là rất thích, nhi tử của Triệu Triệt bà yêu thương nhất lại sợ người lạ, vừa nằm trong lòng bà đã khóc nháo, thật sự rất mất hứng. Tiểu công chúa cũng thích khóc, hơn nữa bà không quá hứng thú đối với bé gái, như thế nào cũng không bằng tôn tử.
“Buổi sáng khi tần thiếp ngủ dậy, Tố Nhi vẫn chưa tỉnh, nếu Thái Hậu thích, con sẽ đi bế Tố Nhi đến đây.”
Từ Hoàng Hậu vội nói: “Tiểu công chúa cũng vậy, Thái Hậu có muốn bế nàng tới đây luôn không?”
Thái Hậu trầm ngâm: “Không cần! Trẻ con ngủ nhiều mới nhanh lớn, đợi tối hơn chút, tụi nhỏ ngủ dậy rồi thì đưa tới cung ai gia dùng bữa đi.”
Hai người cùng cảm tạ ân điển của Thái Hậu.
Ba người khác, đột nhiên trở thành phông nền, tài tử địa vị thấp kém, ngay cả tư cách xen mồm cũng không có, Lâm quý nhân càng không thích trêu chọc phiền toái nên trầm mặc đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Thái Hậu tuy không thích hoàng đế độc sủng Quý Phi, nhưng đã cứu nhi tử của bà, lại sinh hạ trưởng tôn, hồ ly tinh gì cũng tức khắc trở nên thuận mắt hơn.
Không khí hòa hợp.
Nhan Hoan Hoan tuy rằng không thích đến trong cung người khác chơi, nhưng Thái Hậu có thể thích Tiểu Tố nhiều hơn, không thể nghi ngờ gì là trăm lợi mà không hại . Vì con trai, nhẫn nhịn một chút, làm một người nói chuyện cùng thì đã sao?
Buổi chiều khi bế Triệu Tố đến Đông Hoa cung, nàng đã thay đổi cách nghĩ.
Đưa nhi tử đến cung Thái Hậu chơi, quả thực rất thú vị.
Nghẹn khuất của Từ Hoàng Hậu thú vị hơn cả phim truyền hình gì đó, tuy rằng nàng cực lực che dấu, mà tầng phấn bôi trên mặt quả thực cũng phát huy tác dụng che dấu cực kỳ ưu tú, nhưng mỗi khi Thái Hậu vui vẻ khen tôn nhi, mất mát và ghen tỵ từ người nàng toát ra đều không thể nào che giấu.
Ai bảo ngươi hạ dược, đón nhận uy lực đến từ người Châu Âu đi!
Giống như bên dưới Weibo đều là oán giận đến cực điểm, sự xuất hiện của bản thân như một nhân vật truyền kỳ, tuy rằng khiến người khác chán ghét, nhưng sự sảng khoái trong đó là không gì có thể sánh kịp.