Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 186



Người nói chuyện chỉ có mở miệng rồi ngậm lại có bao nhiêu khó khăn?

Khó có thể khó như lên trời, khó tới nỗi cho dù kiên quyết lội đèo vượt suối, trải qua 9980 khó khăn, chỉ vì gặp mỹ nhân mà đáng lẽ ra khó khăn gì cũng có thể vượt qua được. Chỉ là khi thật sự gặp được, nhìn thấy mặt nàng rồi thì môi lại run rẩy nhận ra rằng nói điều trong lòng ra là điều khó nhất, khó khăn đổ bao nhiêu anh hùng hảo hán, nghẹn chết nghìn vạn buồn bực.

Sau khi nói ra lại sẽ nhận ra hóa ra không gì hơn thế.

Hoàng Thượng vừa dứt lời giống như vén mây mù thấy trời nắng, trong lòng vui sướng không khỏi nhớ về Nhan Hoan. Hành động kỳ lạ tới từ tấm lòng đúng là chuyện khoái chí như vậy!

Hắn ít nói, trừ khi nói với người cực kỳ thân thiết còn ngày thường thì rất ít khi nói mấy lời vô dụng, đa số đều là sai khiến, chỉ có quan viên trong triều đình sợ đối phương không hiểu ý hắn mới có được sự giải thích nhẫn nại của hắn. Đến cả nữ nhân trong hậu cung, ánh mắt của hắn dừng lại quá ba giây cũng là chuyện hiếm lạ. Nhưng lời được nói tới không quan trọng gì tới hắn của quá khứ cả, lời nói cũng không có "ý nghĩa thực tế": "Mẫu hậu, thứ mà Lễ thân vương có được nhiều hơn trẫm, trước có tiên đế xem hắn như bảo vật từ sớm đã lập hắn làm Thái Tử, sau này có tả tướng họ ngoại thu xếp phe phái không để hắn phải lo nghĩ quá nhiều, trên triều đình cũng có thuộc hạ của hắn, vô số người biết đến mà tới nhờ vả hắn, miễn là hắn muốn thì tất cả đều có được một cách dễ dàng."

"Hôm nay Lễ thân vương lâm vào bước đường này đều do một tay người tạo thành,"

Những chuyện này, hắn không phải không thấy rõ chỉ là không nói ra thôi.

Không nhất thiết phải tổn thương tới người không có lợi cho mình hơn nữa hắn cũng đã giành được tất cả. Đối với hắn càng giống bỏ đá xuống giếng, được quyền không bỏ qua cho người.

Bỗng nhiên nhớ tới Nhan Hoan ỷ vào sự sủng ái của hắn mà tác oai tác quái kiêu ngạo ở Dực Khôn cung. Người từng kiếm chuyện với nàng, Thái Hậu cũng phải từ chối, Thái Hậu hơi nhượng bộ nàng đã phồng mũi lên mặt phải khiến người khác mất hết cả mặt mũi.

Có lẽ thật sự là có niềm vui trong đó.

"Mẫu hậu tưởng rằng tạo tiền đồ rộng lớn cho hắn là làm tròn trách nhiệm của một người mẹ còn Lễ thân vương thì hưởng thành quả một cách dễ dàng, không có hứng thú làm chính sự, cuối cùng nếm phải quả đắng do người trồng. Trước kia trẫm tưởng rằng gốc rễ của hắn bị hỏng rồi, không xứng để làm người càng không hợp để làm vua. Nhưng sau khi làm cha trẫm mới biết rằng không thể trách hắn toàn bộ được."

Lễ phật đã lâu, hương khó như có như không bao phủ cả bên ngoài Phật đường Bình Nhạc cung giống như sự tôn quý cả đời của Thẩm Thái Hậu đã thấm đẫm vào tường vào ngói.

Hương khói còn lại phản chiếu khuôn mặt tươi cười của hoàng đế, sự dịu dàng trách trời thương dân giữa lông mày, đàn quạ cùng với phật tính u lạnh đè nén bao phủ cả tòa cung điện, nói là từ bi vạn trượng nhưng không quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng cười người ngu dốt. Hắn cụp mi cười, nụ cười hiện trên đáy mắt đâm tới người của bà ta, khiến lục phủ ngũ tạng của bà ta đều phải ứ đọng lại.

"Mẫu hậu, người có rất nhiều cơ hội có thể ngăn hắn lại, để hắn trở về chính đạo," Ngữ điệu của hắn gần như thương xót: "Khi trẫm ở Quốc Tử Giám với Lễ thân vương, hắn thông minh hơn trẫm nhiều, thầy giáo cũng thích hắn hơn, trẫm rất mặc cảm nhưng sau này thì sao?"

"..."

"Ở Quốc Tử Giám, Lễ thân vương lấy việc trêu đùa trẫm làm thú vui, mẫu hậu luôn biết điều đó, An thân vương thông đồng với hắn thì tiên đế sẽ không tin lời của ta, Bộ Thái Hậu cũng bắt trẫm nhịn đừng gây chuyện sinh sự... Trẫm chẳng qua chỉ là một hoàng tử không được sủng, trêu đùa bắt nạt có gì nghiêm trọng kia chứ? Mẫu hậu tưởng rằng đây là hại trẫm sao?"

"E rằng chính ai gia đã tạo nên Hoàng Thượng."

Thẩm Thái Hậu nặng nề nói, oán hận trong lòng bện lại thành khối không muốn thừa nhận, gần như muốn xé rách trái tim của bà ta.

Hoàng Thượng không tỏ rõ ý kiến việc dạy dỗ của bà ta là hại Lễ thân vương nhưng hắn không cho rằng chuyện này tạo nên hắn. Giống như Nhan Hoan từng nói với hắn rằng tổn thương là tổn thương, chịu đựng được là số mệnh tốt có thực lực. Cho dù có điều thích hợp cũng không liên quan gì tới người từng đem tới đau khổ cho hắn.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, không chút cảm tình nhìn thấu thể xác bà ta giấu dưới hoa phục, nhìn chằm chằm bà ta tại chỗ không chỗ nào che giấu nổi.

Kẻ xấu sẽ không cảm thấy hổ thẹn vì những điều ác từng làm, bọn chúng sẽ chỉ hối hận làm chưa đủ hoàn hảo dẫn tới thất bại mà thôi, cho nên thương xót cho những tổn thương mà bọn chúng làm là không có ý nghĩa chỉ tự rước lấy nhục.

Nhưng chúng ta có thể nói với hắn rằng khi hắn làm điều xấu đã mắc phải những sơ hở gì, làm hắn nhục nhã, đả kích hắn.

"Hắn đã cướp đi rất nhiều thứ của trẫm, dù sao vẫn nên trả trẫm một lần."

"Trẫm nghĩ rằng với tính tình của người có lẽ từng hận Nhan Quý Phi của trẫm mê hoặc Lễ thân vương. Lễ thân vương đúng là nhìn nhầm người nhưng không liên quan gì tới Quý Phi, nàng ấy có thể ảnh hưởng gì tới hắn chứ? Cho dù thật sự để hắn đạt được, nàng ấy đối với hắn cũng chỉ là một nữ nhân thôi," Hoàng Thượng cười tế nhị: "Đâu thể bề kịp mẫu hậu thống lĩnh sáu cung, mặc hắn làm điều xấu, sủng ra một phế vật."

...

Sau khi hoàng đế rời đi, Thẩm Thái hậu ngồi trong đại sảnh, thần hồn phách lạc không nghe bất cứ lời khuyên can cũng không nói lời nào.

Khổ quá, quá khổ rồi, vốn tưởng rằng mười năm sẽ tiêu tan hết thất bại, ai biết được nó là vật chất hóa học không cách nào tiêu tan được hòa làm một với bùn ở dưới đáy sông trở thành một khối tối đen tỏa ra mùi hôi rình. Hôm nay bị Hoàng Thượng lật lại tỏ rõ trước mặt đánh bà ta một cái không kịp trở tay. Sự rộng lượng của Hoàng Thượng khiến bà ta gần như quên mất bản thân từng làm cái gì với người này.

Mặt của bà rất sáng, khuôn mặt tuyết trắng, đôi môi đỏ hồng, nhưng dù có như vậy thì tử khí của bại trận vẫn xuyên qua lớp trang điểm dày tới mức cung nhân cũng lạnh cả người: "Hoàng Thượng nói đúng là ai gia không dạy dỗ Uyên nhi tốt chả trách hắn không muốn gặp ta."

Nhưng đây đúng là nhi tử bà ta đặt trong lòng sợ vỡ sợ tan.

Hắn cầu xin bà ta, cáu kỉnh, khóc lóc nói không thể để phụ hoàng biết hắn giết chết sủng vật của nhị đệ được.

Hắn là nhi tử của bà ta, là quốc quân của tương lai, nữ nhân mà hắn muốn là người có nhân luân đạo đức không tuân theo, bà ta làm sao nhẫn tâm từ chối được? Không đành lòng một lần mà đẩy hắn xuống vách núi.

Tiếng khóc vang vọng cả Bình Nhạc cung.

Kỳ thật bà ta không cần quá để ý. Lễ thân vương không nhắc tên muốn gặp bà ta chỉ là quên chuyện này rồi mà thôi. Hắn nhớ những thứ mà hắn không thích, người mà căm ghét hắn nhưng tình yêu ta cần ta cứ lấy của mẫu hậu thì sớm đã quen không cần nhìn lại.

Rời khỏi Bình Nhạc cung, tâm trạng của Hoàng Thượng rất tốt muốn chia sẻ cùng ai đó nên bèn tràn trề hứng thú bãi giá tới Trường Nhạc cung.

Ôn mỹ nhân cũng ở đây, bây giờ hắn thấy ai cũng thuận mắt, nếu nàng ta cũng biết rõ nội tình thì cứ để nàng ta lại, ba người cùng ngồi xuống bàn không biết có phải tìm được cảm giác có đồng bọn không mà giọng điệu của hắn thoải mái hẳn: "Nếu như Dung Diệu Chân cũng ở đây thì tốt rồi."

Hai người không quá quen thuộc bạn tốt của hắn nên hắn nói thẳng tên đầy đủ ra.

Nhan Hoan Hoan bật cười: "Hoàng Thượng thật là người kỳ lạ, nào có đạo lý nào để ngoại thần ngồi cùng một chỗ nói chuyện với cung phi kia chứ."

"Trẫm chính là đạo lý đó, cần gì để ý người khác nhìn trẫm thế nào?"

Có vài điều hoàng đế càng phải kiêng kị, ngay cả cung phi bệnh nặng cũng không được gặp thái y chỉ để nữ y từng học qua một vài y thuật tới, y thuật mặc cho số phận, huống chi là gặp mặt ngoại thần. Nhưng mà Hoàng Thượng chính là một nam nhân không đi theo lối mòn, hắn cười nói: "Trẫm dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng!"

Lời nói này có chút không giống hắn lắm.

Mặc dù hắn đúng là không so đo những thứ nhỏ nhặt, càng liên quan tới cảm xúc cá nhân của hắn, hắn càng không để ý giống như bản thân hắn tự vạch ra một phạm vi rồi bản thân mặc kệ cao vút tận tầng mây, nhưng chuyện "không hợp quy củ" như vậy sao có thể do hắn nói ra được?

Nàng nhướng mày nhìn hắn cho ra một phán đoán: "Xem ra chuyến này của Hoàng Thượng không tệ."

Đương nhiên là nói chuyện ở Bình Nhạc cung.

Hoàng Thượng ho nhẹ một tiếng, Tùy Tỉnh vốn dĩ đang làm người tàng hình bên cạnh biết ý tiến lên một bước miêu tả thuật lại toàn bộ câu chuyện một lần. Để người thứ ba nói thì khá dễ hiểu tiện chém gió. Tùy Tỉnh cũng rất hiểu chuyện miêu tả Hoàng Thượng tới mức uy vũ, chỉ thiếu uy nghiêm tới mức khiến Thẩm Thái Hậu sợ tè cả ra quần. Mặc dù hình dung khoa trương nhưng nội dung lời nói thì hắn không dám thêm mắm dặm muối, thuật lại y nguyên, hai người có thể xem là nghe hiểu được.

"Không tệ," Nhan Hoan Hoan khen nói: "Xem ra Hoàng Thượng đã tự giải quyết gọn gàng đánh người làm mất mặt trước, mắng người nhất định phải vạch rõ khuyết điểm rồi!"

Hắn ngại ngùng: "Đây là lần đầu tiên trẫm nói người khác độc ác như vậy."

"...Độc ác? Như này cũng gọi là độc ác sao?"

Nhan Hoan Hoan quay đầu về phía Ôn mỹ nhân: "Lệnh Nghi, người nghe có cảm thấy độc ác hay không?"

"Sao có thể, này không tính là độc ác, không thể so bì với Quý Phi tỷ tỷ được!"

"Ta cũng cảm thấy thế!"

Ở trong miệng hai người, "độc ác" đều như là nghĩ tốt vậy.

Ôn mỹ nhân càng nhắm mắt chém gió với Quý Phi tỷ tỷ: "Nếu nói tới độc ác, tỳ thiếp vẫn nhớ năm đó Lưu Quý nhân gọi người là tỷ tỷ, thầm chế giễu người gia thế không bằng Nhĩ Nhĩ, Quý Phi tỷ tỷ hừ lạnh để nàng ta quay về soi gương lại thật kỹ, hồi tưởng lại dáng vẻ cha mẹ một chút, sao có thể sinh ra tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, cuối cùng còn hỏi nàng ta có phải hồi nhỏ bị ngã hỏng mặt với não hay không, nên mới vạch ra khuyết điểm đó!"

Nàng không phải nhắm vào ai mà là những người đang ngồi không ai đẹp hơn nàng.

Nhan Hoan Hoan khiêm tốn nói: "Ta chỉ là buồn phiền các nàng ta hở ra là tỷ muội tương xứng, loại người này cũng xứng làm tỷ muội của ta sao! Vốn dĩ sống yên ổn với nhau không có chuyện gì, ta cũng không đụng chạm các nàng ta, không như ý chính là cứ phải nói gì kỳ lạ với ta, khiến cho cái kim trong bọc không nhận ra người, để ta đã dùng gậy lớn đánh vào mặt nàng ta!"

Hai người thảo luận việc cung đấu như thế nào ngay trước mặt Hoàng Thượng rồi.

Hắn lại thật sự cho ý kiến tới từ kẻ thống trị: "Chỉ nói thì có tác dụng gì? Không đau không ngứa, nàng trừng phạt các nàng ta một chút, nhớ dai nữa, lần sau mới an phận cũng bớt tới làm phiền trẫm."

Sự tồn tại của cung phi, trừ bỏ sinh con đẻ cái thì tác dụng còn lại chính là san sẻ với Hoàng Thượng, lúc tuyển tú thống nhất ăn mặc, cấm rình đế tung, không được oán hận chỉ biết chuyện tiến cung này không liên quan gì tới tình cảm chẳng qua là cao quý thoải mái hơn việc vào cung làm nô tỳ mà thôi.

"Đều ngừng lại rồi, bây giờ hậu cung rất nhạt nhẽo, tất cả mọi người đều như dưỡng lão vậy," Ôn mỹ nhân tình báo về tình hình hậu cung thay Hoàng Thượng: "Có lẽ là vì Hoàng Thượng cứ luôn ở lại Trường Nhạc cung, quyết tâm độc sủng một mình Quý Phi tỷ tỷ của ta nên mọi người đều quen rồi."

Không ngờ Nhan Hoan Hoan không mặt dày thừa nhận mà ngược lại quay lại vấn đề chính: "Đi hơi xa rồi toàn nhắc tới chuyện không quan trọng..." Có một nụ cười nhẹ từ khóe môi nàng hiện ra nhưng chỉ xuất hiện trong giây lát rồi rất nhanh bị che giấu đi: "Lần đầu hoàng thượng xuất chinh, nói không tệ nhỉ, ngày thường để hắn nói nhiều hơn một chữ cũng khó, hôm nay mắng người như thân luận, đem hết nguồn cơn của bà ta vạch trần cho trời cao, cảm thấy thế nào?"

Nàng thật sự hiểu hắn.

Hoàng Thượng hơi suy nghĩ, thản nhiên thừa nhận: "Sảng khoái."

"Sảng khoái thì tốt! Nếu người đã muốn để bà ta trở nên thảm hại thì kéo xuống dụng hình là được, chán ghét một người, nói tới sảng khoái. Giống thân phận Hoàng Thượng của chàng ấy, là vì vui vẻ của bản thân chứ không phải  trừng phạt vì người khác."

Nhan Hoan Hoan tươi cười, hai mắt lấp la lấp lánh nhìn mặt mũi của hắn cứ cảm thấy rằng nó thoải mái và sáng rõ hơn trước rất nhiều, sự thay đổi như vậy khiến cơn sóng trong lòng nàng mềm dịu lại, thật lòng vui cho hắn: "Hoàng Thượng quá rộng lượng rồi, vì quốc quân đương nhiên là rất tốt nhưng lại khắt khe với bản thân mình giống như lần này nói thẳng suy nghĩ trong lòng chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng mà thiếp tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ tới tìm Bộ Thái Hậu cơ."

"Mẫu hậu?" Hoàng Thượng giật mình, lắc đầu: "Chút chuyện đó xem là gì chứ! Nếu không phải bà dung túng Lễ thân vương sao có thể có chuyện của Đông Hoa cung được, suýt nữa đã không cứu được rồi. Mười năm đền bù sai lầm này, nếu ban đầu nàng không còn nữa thì người phải chịu khổ đau vắng vẻ là trẫm."

Điều hắn bận tâm nhất vẫn là nàng và cũng chỉ có nàng.

Nhắm vào hắn, tổn thương hắn đều không phải chuyện quan trọng, là xứng đáng, thân phận hai người là mâu thuẫn của tự nhiên.

Nhưng hắn không chấp nhận được việc nàng bị thương, chuyện liên quan tới nàng, tự kiềm chế sự bình tĩnh của hắn tất cả đều tiêu tan sạch sành sanh, chỉ là tác phong thường ngày thôi cũng phạm phải khó khăn. Trước đây nàng cố ý để hắn suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn chỉ là không ngờ xoay đi xoay lại vẫn là vì nàng.

Trái tim Nhan Hoan Hoan mềm xuống, liếc nhìn hắn vừa buồn cười vừa tức giận, hắn không biết bản thân nói ra lời vui vẻ gì nên vẫn nghiêm túc giải thích.

Một lát sau, hắn bị nhìn tới mức mặt nóng cả lên, mới dừng lại vuốt mặt cũng không cảm thấy khác thường: "Nhan Hoan?"

"Ừm,"

Đầu ngón tay Nhan Hoan Hoan chống sườn mặt của mình như có chút đăm chiêu: "Hoàng Thượng, chàng thật đáng yêu."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.