Điểm giới hạn cũng có một chút bị mài mòn.
Triệu Trạm như thế, Nhan Hoan Hoan cũng vậy, may mắn nàng vốn không có ranh giới hạn, đầu tiên phát triển địa vị trở nên xuất sắc rồi hãy nói tới ranh giới. Hai người dùng bữa trong không khí hài hòa, ngay từ đầu hắn đã kiệm lời nói ít, dưới sự làm bầu không khí sôi động lên của nàng giống như vỏ sò từ từ được mở ra nhả ra bọt nước từng hồi từng hồi.
“Lúc trước gặp Vương gia ở phủ Quốc Công, Vương gia và ta cao gần bằng nhau mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Hoan Hoan được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu ngay cả tự xưng thiếp thân cũng lược đi, mở miệng ra moojy chữ ta, thăm dò mức độ tiếp nhận của Triệu Trạm về quy củ. Hắn cau mày, mặt lộ ra vẻ bối rối: "Mấy năm sau đó lớn rất nhanh, bây giờ phải cao hơn nàng rồi," hắn ngừng một lát, mày kiếm giương cao: “Còn nàng thì càng không có khuôn phép rồi.”
Nàng cẩn thận quan sát thần sắc hắn, ngoại trừ nhướng mày, thật sự không thể nhìn ra là vui hay là giận, lè lưỡi xinh hồng nhạt ra: “Vương gia bực sao?”
Tâm trạng của Triệu Trạm đang tốt, cảm xúc với Nhan Hoan Hoan còn đang còn bởi câu ‘ngày nào cũng nhớ chàng mà tỏa ra sự nhu hòa. Con người là sinh vật ai tới trước là chủ, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn nàng, cảm thấy mặc dù nàng không tuân theo lễ nghi, nhưng lại rất đáng yêu, làm sao có thể bực nàng được, hơi trầm ngâm, lùi giới hạn của mình một bước: “Trước mặt người ngoài, không thể làm vậy.”
Vậy là lúc ở một mình có thể rồi.
"Đây có tính là bí mật của ta và Vương gia không?"
Giữa nam nữ muốn gia tăng độ thân mật, cách nhanh nhất là trở thành đồng lõa có bí mật, bí mật gì cũng không quan trọng giống như đa số thời điểm, nữ nhân sẽ nâng tầm các mối quan hệ vì có chung kẻ thù, nam nhân sẽ trở thành mối quan hệ không bình thường khi cùng nhau làm những việc bảo vệ sức khỏe không thể miêu tả.
Những bí mật nho nhỏ không thể nói ra cho ai khác, chính là ám hiệu chung giữa người yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân là con cháu hoàng gia, Triệu Trạm có rất nhiều bí mật, đại đa số nếu nói ra đều có thể rơi đầu. Miệng hắn rất kín, những bí mật đó, dù có say mèm hay giữa đêm nói mớ cũng sẽ không nói ra.
Có bí mật với phụ nữ lại là lần đầu.
Triệu Trạm suy nghĩ một lúc, đúng là chuyện không thể nói cho người ngoài, gật đầu: “Có thể coi là vậy.”
Thế là, hắn bèn thấy nàng thở phào nhẹ nhõm không một chút che dấu nào, chân mày khóe mắt đều lộ vẻ vui sướng mà người khác dễ nhìn ra được, giống như lời hắn buột miệng nói khiến cho toàn bộ thế giới của nàng đều sáng ngời. Nhan Hoan là người dễ hiểu nhất mà hắn từng gặp qua, chuyện gì cũng thể hiện hết trên mặt, không hề có chút lòng dạ riêng nào, vẻ lại được một tấc tiến một thước, xán lạn như ánh dương.
Nhưng mà hắn thật ra cũng không ghét tiểu cô nương như vậy.
“Thật tốt,”
Nhan Hoan Hoan chủ động kéo tay hắn, phủ tay mình lên, thể chất hắn lạnh, bàn tay nàng mềm mại nhỏ nhắn dán chặt, sự ấm áp truyền tới, trong lòng sắp nóng sôi lên: “Ta có thật nhiều bí mật muốn nói cho chàng.”
Bí mật nào đâu cũng chỉ là mấy chuyện bịa đặt vớ vẩn mà thôi.
Lúc Triệu Trạm không đến, nàng nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi tự giả thiết bổ sung vào thời thơ ấu của ‘Nhan Hoan’, nghĩ ra nhiều thứ thú vị, nghĩ nhiều đến độ tưởng như chuyện thật. Ý gì đây? Từ lần đầu gặp gỡ Triệu Trạm kể cho nàng chuyện ba huynh đệ tranh giành quả vải, kết hợp với thân phận thật sự của hắn, nàng đoán hắn hẳn là đứa trẻ không có tuổi thơ.
Nam nhân dù có trưởng thành, bên trong vẫn luôn tồn tại một đứa nhỏ muốn được dỗ dành.
Lúc này không thể so với thời hiện đại, nữ nhân ưu tú có thể nói chuyện khắp trời Nam đất Bắc, ở Đại Tấn, kiến thức của nữ nhân có hạn, đề tài lãng mạn hơn một chút giữa nam nữ đa số đều xoay quanh thơ tình ca phú, nói chuyện tình cảm, đánh đàn, ân ái, đó là chuyện tình cảm nam nữ bình thường nhất. Nhan Hoan Hoan văn hóa hữu hạn, bảo nàng ngâm thơ đề từ chỉ sợ bằng trắc ra sao còn chẳng phân biệt nổi, đành tìm lối tắt khác, kiếm tẩu tanh phong*.
*không làm theo lẽ thường.
Dùng cơm xong, nói tới ‘bí mật’, cứ kể rồi lại kể rồi rành mạch nói tới lên giường.
Nhan Hoan Hoan trốn trong chăn chôn vùi trong lồng ngực Triệu Trạm, nhẹ giọng nói: “Khi ta ở phủ học sĩ đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, kể cả ca ca không dám làm, ta cũng không sợ.”
“Hửm?”
“Giống như trèo cây bắt các loại ve sầu đều không lạ, cha có một hồ nước toàn là hoa sen, lúc nha hoàn sơ ý ta lén chui vào bên cạnh hồ …… Thời tiết nóng nực rất khó chịu, cạnh hồ nước có gốc cây đại thụ che nắng, nước hồ cũng mát lạnh, ta cũng không dám ngâm cả người chỉ sợ không lên được, nhưng hai chân ngâm trong nước thật sự thoải mái hơn bất cứ thứ gì.”
“Tới gần hồ rất nguy hiểm, lần sau thấy nóng thì bảo hạ nhân xách xô nước tới ngâm thôi.”
“Giờ ta cũng không dám như vậy nữa rồi, lúc đó không biết nguy hiểm, chuyện gì không nguy hiểm còn không thích làm.”
Triệu Trạm khẽ cười, lồng ngực run rẩy tới mức làm ngứa tai nàng, thật ra khi nàng nói chuyện cũng thở vào người khiến hắn ngứa ngáy: “Nói vậy, nàng có thể sống đến tuổi này là trời cao phù hộ rồi.”
“Rõ ràng là do ta trời sinh thông minh,” tuổi thơ hắn bất hạnh, nghĩ hắn sẽ không thích nghe nói về thần phật, Nhan Hoan Hoan đắc ý cười, lại hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ người chưa từng nghịch phá sao?”
“Hoàng tử đi đâu cũng có một đám cung nhân đi theo bên cạnh, tuy là họ phải nghe lời ta, nhưng mấy chuyện như chui vào hồ nước chắc chắn là không được làm.”
“Bọn họ dám động tay ngăn cản Vương gia sao?”
“Đương nhiên không dám,”
Triệu Trạm rũ mi, đầu ngón tay chọc vào khuôn mặt nhẵn mịn tinh tế như tơ lụa của nàng, giống như vuốt ve cánh hoa: “Nếu như ta vẫn khăng khăng thì bọn họ sẽ cử một cung nhân chạy đi báo Lương phi, sau đó vây quanh ta quỳ xuống dập đầu, ta không chịu lùi bước thì dù có chảy máu bọn họ cũng sẽ không dừng lại. Dù sao nếu ta có chuyện gì, bọn họ cũng không thoát được chỗ chết, không bằng chịu chút đau khổ da thịt, khuyên can ta."
Nhan Hoan Hoan tưởng tượng một chút, bản thân mình dù thích mạo hiểm đi nữa, nếu liên quan đến tính mạng những người đi cùng, bọn họ dập đầu tới mức chảy máu vì mình, đúng là rất khó để giữ chủ kiến của mình.
“Vương gia, chàng thật lương thiện.”
“…… Sao nàng biết?”
“Cung nhân có thể khuyên được Vương gia cũng là vì chàng có tâm nên không đành lòng.”
Lòng thiện lương sao? Trong trí nhớ của Triệu Trạm hình như chưa từng được nghe ai đánh giá như vậy.
“Ta chỉ là sau khhi chọn lựa được mất nên mới chọn như vậy, không liên quan gì đến lòng thiện,” Triệu Trạm ngừng một lát, giọng thấp xuống, tận lực chuyển đề tài: “Nói vậy, không chừng nàng mới là người muốn nhảy hồ tự vẫn kia, còn hỏi ta có phải muốn nhảy hồ tự vẫn hay không, hửm? Lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.”
Nhan Hoan Hoan ngẩng mặt: “Đó là ta đang quan tâm Vương gia.”
“Nàng gặp được nam nhân lạ đã quan tâm sao?”
Câu hỏi này như muốn trách móc nhưng Nhan Hoan Hoan lanh lợi ra sao chứ, dễ nhận thấy ý của hắn có muốn trách mình hay không: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, lúc ấy làm gì nghĩ nhiều như vậy?”
Triệu Trạm cảm thấy nàng thật ngốc nghếch.
Nhan Hoan Hoan không thấy hắn ngốc nhưng hy vọng khi ở trước mặt mình hắn sẽ ngốc nghếch một chút.
“Được rồi, năm đó nàng còn nhỏ, cũng chẳng có gì đáng nghi ngờ cả,” Triệu Trạm nghĩ lại rồi nói: “Sau này nếu nàng có cơ hội tiến cung, phải khống chế bớt lòng thiện này đi, trong cung có một số người vì muốn giành lấy sự chú ý mà không từ thủ đoạn đâu.”
Những hành động trêu chọc tân lang tân nương trong ngày đại hôn của hắn cùng với tính cách của Thái Tử, hắn không thể không đề phòng hắn ta.
Tranh giành ghen tuông với người khác vì nữ quyến thật là buồn cười, Triệu Trạm chỉ sợ hắn ta làm chuyện gì khinh nhục Nhan Hoan, phụ hoàng vì thể diện, che dấu cho Thái Tử cũng không phải không có khả năng, đến cuối cùng chịu oan ức vẫn là Nhan Hoan thôi.
Hắn sợ nàng quá dễ tin người.
“Không phải giống ta như thế này sao?” Nhan Hoan Hoan đương nhiên cũng nghĩ đến Thái Tử, nhưng trên giường mà nói đến người khác phái khác đúng là thật mất hứng, nàng quẳng sang một bên, từ từ dịch lên, hôn vào chiếc duyên dáng của hắn: “Không từ thủ đoạn mà gây sự chú ý của chàng.”
Thật ra nói như vậy không thỏa đáng lắm, nhưng thiếu nữ như ngọc ấm ở trong lòng, môi như đào mật lưu luyến hôn mình, đôi mắt như làn thu thủy. Dù hắn ít kinh nghiệm, không hiểu phong tình, nhưng thân thể lẫn giác quan đều rất thành thật. Nhan Hoan Hoan quyết định làm chính sự, tiếp tục nói chuyện tiếp, theo tiêu chuẩn làm việc và nghỉ ngơi của hai người bọn họ đều muốn mệt rã rời, dù sao cũng phải làm, không làm ở chỗ mình thì càng tiện cho người khác, còn không bằng để hắn giao ra trước tiên.
Vũ lộ quân chiêm* thì mọi người đều vui, nhưng nàng khá ích kỷ, mọi người vui nhưng nàng chưa hẳn đã vui, cho nên nàng vui là đủ rồi.
*ý chỉ không thiên vị bất cứ ai
Ở bên kia, Thái Tử Triệu Uyên hắt hơi một cái.
Mấy ngày vừa rồi, hành phòng vào chầu ăn uống nghỉ ngơi, hắn ta không thiếu, việc này cũng không trở ngại tới sự rảnh rỗi của hắn ta, nhìn ánh trăng mà nhớ tới mỹ nhân một thoáng kinh hồng ở Đông Hoa cung. Hắn ta nghĩ, tuy rằng nhị đệ anh tuấn, gần đây lại được phụ hoàng coi trọng, nhưng tính tình hiền lành sao hiểu được lạc thú trong chuyện tình yêu chứ? Chắc hẳn Nhan thị hàng đêm phòng không gối chiếc, vô cùng cô đơn, cần tới sự thoải mái của hắn ta.
“Tam đệ,” hắn ta bỗng dưng gọi, “Ngươi thấy ta so với nhị đệ, ai khôi ngô tuấn tú hơn ai?”
……
Triệu Triệt sửng sốt, nhị ca sao? Mình với hắn như đúc cùng một khuôn, hắn ta đương nhiên thấy nhị ca đẹp, nhưng cũng sợ uy quyền của Thái Tử, hắn ta cười nói: “Hoàng huynh là người như thế nào chứ? Nhị ca tuyệt đối không thể đánh đồng với hoàng huynh được.”
“Suy nghĩ của ta cũng là như vậy.”
Được câu trả lời như mong muốn, Triệu Uyên hài lòng rung mi phấn chấn, có vài phần phong độ ăn chơi trác táng chốn kinh thành.
Triệu Triệt thấy hết, càng thêm khó dò tâm trạng của Thái Tử, trước kia hắn ta lạnh nhạt với mình rất hiếm khi lộ ra nụ cười, gần đây cũng dùng vài câu trêu chọc, hắn ta càng ngày càng thường xuyên ngẩn người, sau đó hỏi mấy câu liên quan đến nhị ca, nội dung rất kỳ lạ chẳng liên quan gì chuyện triều đình.
Thái Tử làm việc bừa bãi, tính cách sở thích cũng âm tình bất định, các câu hỏi cũng đủ loại ‘Nhị đệ thích dạng phụ nữ nào (là muốn biết có lạnh nhạt với Nhan Hoan Hoan không)’, ‘ Nhị đệ có ham thích gì với chuyện tình yêu không?’ Triệu Triệt liền nghĩ bậy.
Chẳng lẽ là đại hoàng huynh chơi chán cơ thiếp người ta rồi, có hứng thú với chuyện đoạn tụ chia đào* sao!?
*đồng tính
Chẳng trách lần trước còn muốn hắn ta trộm cái lục lạc nhị ca trân quý nhất……
Theo cách lý giải này cũng không phải là ý xấu.
Triệu Triệt càng nghĩ càng thấy đúng là như thế.
Lúc này, Triệu Uyên đã phục hồi lại tinh thần, một tay gác lên bờ vai hắn ta: “Không nghĩ nữa, đi, uống rượu!”
Cái đập này suýt chút nữa đánh bay linh hồn nhỏ bé của Triệu Triệt, nhị ca rất ghét đại hoàng huynh, tránh được thì tránh, còn hắn ta thì vẫn luôn dính chặt lấy người ta, vả lại hai huynh đệ cùng mẹ sinh ra nên cực kỳ giống nhau…… Hắn ta không dám nghĩ sâu thêm nữa, nổi lên một tầng da gà, thử nói: “Uống rượu sẽ gọi người tới tiếp không?”
Đông Cung đóng cửa lại rồi muốn làm gì thì đều có thể, đương nhiên không thiếu cơ thiếp không có vị phân có thể tùy ý trêu đùa.
Triệu Uyên lại nghĩ đến Nhan Hoan, thứ muốn có chưa ăn được vào miệng nên tâm tư cũng lạnh nhạt hơn chút đối với nữ nhân khác, hơn nữa đêm qua đã làm một lần, lúc này không quá hưng phấn, bèn nói: “Huynh đệ uống rượu tâm sự chuyện riêng tư, kêu người không phận sự không hiểu chuyện tới làm gì? Chẳng thú vị, hôm nay đệ tiếp ta được rồi.”
Tiếp, tiếp huynh sao?
Triệu Triệt run bần bật, bỗng nhiên rất nhớ đến nhị ca.