Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 76: Chương 76:



Theo tuổi thọ trung bình của Đại Tấn, hoàng đế đã xem như là nam nhân khá mạnh mẽ rồi.
 
Mỗi ngày lên triều, lòng giải quyết chuyện thiên hạ, đều tự thấy là chuyện lớn. Nếu không sợ tổ nghiệp bị lụn bại, không sợ hư danh, chỉ ngồi hưởng lạc mấy năm, thật ra có thể trải qua cực kỳ thư thái, may thay, làm hoàng đế cả đời nhàn tản, chờ khi giang sơn thay chủ giết đến cửa thống khoái tự chấm dứt mình, cũng xem như đã hưởng phúc phần người khác trăm đời đều tu không tới.
 
Còn với người trách nhiệm cống hiến, cuộc sống này không phải người thường có thể sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sinh ra ở thiên gia, cam tâm làm một Vương gia rảnh rỗi, quá ít quá ít, Triệu Triệt coi như là quá khác biệt, sớm lấy mục tiêu là ôm chặt đùi Thái Tử, không tiếc theo Thái Tử cùng bắt nạt huynh đệ ruột thịt, cũng là một người có năng lực.
 
Hoàng đế khoẻ mạnh, cuối cùng cũng tránh không khỏi sinh lão bệnh tử, dù được chạy chữ tốt hơn vạn lần so với người bình thường, cũng không thể an hưởng lúc tuổi già. Hai nhi tử tranh đấu gay gắt, ông ta đều nhìn rõ, do dự không thôi.
 
Đến bản thân hoàng đế lòng còn do dự, người khác sao có thể đoán được thánh ý?
 
Lúc phụ hoàng truyền gọi Triệu Trạm, hắn tưởng tượng qua vô số khả năng, ở ngoài cửa chờ đợi, loại bỏ dần dần từng cái một.
 
“Vào đi.”
 
Ở trước mặt phụ hoàng, ai cũng phải cúi đầu xưng thần, thở cũng không dám thở mạnh.
 
Triệu Trạm có khi sợ, có khi không sợ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn nghiêm của hoàng quyền vốn trở thành bản năng, ý niệm khắc sâu vào từ nhỏ đọc qua sách thánh hiền, phụ quyền quân quyền hai bút cùng vẽ, tất nhiên là không thể sinh tâm tư không nên có. Nhưng mà lòng tham không đáy, ham muốn sâu xa, lá gan càng lớn.
 
“Nhi thần tham kiến Hoàng Thượng.”
 
“Ừ.”
 
Hoàng đế không gọi dậy, Triệu Trạm quỳ tiếp, quỳ thành quen rồi.
 

Theo quy củ không thể nhìn thẳng long nhan, chỉ có hoàng đế nhìn xuống người, có lẽ sợ người dưới kia thấy rõ mình, dù là một đôi mắt một cái mũi một cái miệng, sẽ hiện ra nét già nua không thể che dấu, không có ánh quang thần thánh, không có ba đầu sáu tay, Thiên tử cũng chỉ là con của con người, là người.
 
Mỗi lần Triệu Trạm có cơ hội thân cận phụ hoàng, là một lần thấy rõ phụ hoàng thật sự già rồi.
 
“Trẫm gọi Vương thái y tới xem qua,” ông ta mở miệng: “Đám Thái y này, ai nấy đều sợ chết không chịu nói thật, đoán bệnh còn uyển chuyển hơn viết tấu chương, y thuật của Vương thái y không phải là tốt nhất, nhưng ta trọng dụng hắn nhất, mỗi lần thăm khám, đều tin hắn đúng, có biết vì sao hay không?”
 
“Nhi thần không dám đoán bừa thánh ý ạ.”
 
“Trẫm cho phép.”
 
Triệu Trạm cũng là người sảng khoái: “Nhi thần đoán, Vương thái y dám nói thật.”
 
“Tuổi hắn đã già, sau khi chính thê chết không cưới nữa, cả tộc khuyên hắn nên có con thừa tự, trẫm cũng từng để tâm ban người, đều bị hắn khéo léo từ chối, côi cút một mình, không sợ chết, một lòng vì trẫm,” Hoàng đế nở nụ cười, cười khàn khàn, thật một trời một vực khác với Phụ hoàng oai hùng lớn lao trong trí nhớ của Triệu Trạm: “Hắn với Ánh Thực, hai người bọn họ đúng là làm trẫm cảm nhận được nói thật dễ nghe thế nào.”
 
Một là Ngôn quan, một là Thái y, nói lời thật tất nhiên không gì tốt.
 
“Trẫm cũng thích nghe lời dễ nghe, khen trẫm tài đức sáng suốt, dưới thống trị của trẫm bốn biển thái bình, bát phương ổn định, không thể tốt hơn. Nếu không phải lời thật lòng của Ánh Thực có lý, lại có công cứu giá, vài lần trẫm muốn nổi đóa với hắn, lại nhịn xuống…… Tuổi trẻ ta nghe được quá nhiều khích lệ, Triệu Trạm, bên cạnh ngươi cũng có không ít người thổi phồng ngươi.”
 
“Dạ Phụ hoàng, nịnh hót tâng bốc dù cấm cũng vẫn tiếp tục, nhi thần chỉ có thể cười để đó cũng không coi là thật.”
 
“Trẫm cũng nghe nói, có người cho rằng, Uyên Nhi hành sự hoang đường không cố kỵ, thật không ra dáng minh quân được chọn, thua xa Đoan Thân Vương kiên định chững chạc.”
 
Giọng Hoàng đế bình thản nhưng lưng ucar Triệu Trạm toát mồ hôi lạnh.
 
Hoàng quyền áp chế, không cần bút mực miêu tả, ông ta muốn ai chết, kẻ đó phải đúng giờ mà chết. Cảm giác áp bức lớn nhất là sinh sát bị kiểm soát mạnh mẽ, chứ cái gọi là sự tàn nhẫn của tia sáng lóe trên lưỡi kiếm gã đồ tể, không thành vấn đề.
 
Phụ hoàng không giết hắn ở đây, nhưng phụ hoàng có thể làm vậy.
 
Chỉ một câu, đã có sức mạnh ngàn quân.
 

Câu tiếp theo, lại vực lòng của Triệu Trạm dậy.
 
“Trẫm cũng cảm thấy như vậy.”
 
………
 
Sau một tuần, Đoan Thân Vương phủ trở lại như bình thường
 
Từ Vương Phi đánh bạo quan tâm trước đó có phải cơ thể hắn không thoải mái hay không, lại bị sắc mặt lạnh lùng phất tay áo bỏ đi, ngây người cả đêm trong thư phòng. Tuy không ai biết tại sao bữa tối Vương gia mới dùng một nửa đã rời chính viện, Vương phi cũng không tự bêu xấu mình, nhưng Nhan Hoan Hoan từ trước đến nay là người lanh lợi, thay đổi cách đánh gần cầu, thấy Triệu Trạm lặng lẽ, như muốn tránh né gì, quyết đoán từ bỏ chuyện này.
 
Có những việc, người không muốn nói, là thật sự không muốn nói, cứ quan tâm, chỉ tổ ép người quá giới hạn mà bùng phát.
 
Từ sau khi mang thai, tuy Vương gia tới vẫn chuyên cần như xưa, nhưng rất kiềm chế chuyện phòng the, Nhan Hoan Hoan sợ hắn nhịn lâu quên cảm xúc với nàng, nhớ lại mấy kiến thức của lão làng thời hiện đại, đổi qua sờ soạng lung tung Vương gia trên giường giúp hắn giải quyết, đúng là cũng có sung sướng.
 
Ai thích quan tâm ai, Nhan Hoan Hoan cố nhặt một đề tài nhẹ nhàng vui vẻ, nhìn thấy Đoan Thân Vương đã thư giãn đến giãn cả lông mày: “Lương phi nương nương thường truyền Vương phi nương nương tiến cung, mà chẳng truyền ta đến một lần, hôm nay Trương thị lấy chuyện này chê cười ta, nhưng mà nàng ta cũng đâu có cơ hội tiến cung đâu, sao lại đắc ý như thế chứ.”
 
Chuyện thú vị hậu viện rất có hạn, nàng lại không thể chia sẻ tình tiết phim truyền hình với hắn, chỉ chọn nói chuyện nhỏ nhặt không liên quan lúc thỉnh an.
 
Hắn bỗng chốc đổi đề tài.
 
“Nhan Hoan.”
 
“Vương gia?”
 
Không phải vì Trương thị chọc nàng chứ?
 
Ở trên giường, Nhan Hoan Hoan nép người vào ngực hắn, ngẩng đầu ngây thơ nhìn hắn.
 

Khuôn mặt hắn lạnh lùng thanh tú như khắc ngọc, nhìn bất cứ lúc nào, đều cảnh đẹp ý vui, cũng là nguyên nhân mỗi khi nàng ở bên hắn có thể duy trì tâm tình vui vẻ.
 
Người đẹp trai, nhìn thôi cũng đã.
 
“Nàng từng gặp Thái Tử à?”
 
“Lúc tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương cùng với Vương phi nương nương có gặp một lần.”
 
Nhan Hoan Hoan trả lời thật lòng, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn âm u không rõ, trong lòng vang chuông cảnh báo, lấy tinh thần đối phó diễn biến tiếp theo.
 
Triệu Trạm suy nghĩ gì đây?
 
Nhưng hắn cũng đâu biết mình suy nghĩ cái gì: “Nàng thấy, hắn thế nào?”
 
……
 
“Ta…… Làm sao dám đánh giá bừa Thái Tử điện hạ.”
 
Nhan Hoan Hoan tự ép người vào vách đá, nhớ tới Thái Tử so với người bình thường là khác biệt quân thần chân chính, cô là một ả đàn bà ai dám đánh giá Thái Tử? Giữ đủ phép tắc, nếu Vương gia cho nói tiếp, thì mới nói tiếp. Quả nhiên, giọng Triệu Trạm hơi thúc giục: “Không sao, hai ta nói riêng, không đến tai kẻ thứ ba. Nàng nghe ta hay nghe hắn?”
 
Bình dấm chua cuộn đến Nhan Hoan Hoan vụng về chưa kịp phòng, nàng chỉ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nàng chả biết được.
 
Vương gia không ý thức nổi mình đang vụng về thế nào, thường luôn là người biết giữ bình tĩnh, gấp đến vững vàng, nhăn mày lại đầy nóng nảy, không cần cố tình vẫn có thể nhận ra vị chua nồng nàn đập vào mặt.
 
Nàng không nói nhiều, yên lặng nhìn hắn, rồi tiến lên hôn một cái.
 
“Đương nhiên là nghe ngài.”
 
Vẻ mặt Triệu Trạm dịu lại: “Vậy nàng nói đi, nàng thấy hắn thế nào?”
 
“…… Ta chỉ gặp qua Thái Tử một lúc, cũng đâu có cơ hội nghe về Thái Tử như thế nào, đúng là không có ý kiến với hắn,” biết Vương gia là bề trên, nam nhân cũng là con người, không thể lý trí nhiều hơn nữ nhân bao nhiêu, bề trên thì bề trên cũng dễ dàng bị cảm xúc khống chế. Nhan Hoan Hoan cố tình vẽ vời tí, cho hắn đủ thời gian bình tĩnh lại.
 
Nàng cúi đầu lẩm bẩm: “Ngày thường ở trong phủ ta đều nghĩ đến những chuyện của Vương gia, Vương gia muốn nghe ý kiến ta cũng không nói được lời nào, ta có phải rất vô dụng không? Nếu là Vương phi nương nương, nhất định sẽ hiểu biết hơn ta.”
 
Hắn nâng cằm nàng lên thìbắt gặp ánh mắt đầy uất ức của nàng, hình như thật sự không hiểu thâm ý lời của hắn, chỉ thấy mình vô năng mà hờn dỗi. Phải, nàng sao có thể biết ta bực chuyện gì? Nàng một lòng đều nghĩ đến hắn, Thái Tử là gì chứ, có quan hệ gì với nàng đâu chứ. 

 
Chẳng qua là Hoàng huynh tình nguyện một phía mà thôi.
 
Triệu Trạm đưa cánh tay vòng ôm lấy nàng, một lúc lâu cũng không lên tiếng, nàng cứ thuận theo để mặc cho hắn ôm.
 
“Là ta lỗ mãng rồi.”
 
Đây là lần đầu hắn xin lỗi nàng.
 
Nhan Hoan Hoan chỉ làm bộ khó hiểu: “Vương gia nói gì thế? Là ta không có tài cán gì, không giúp được Vương gia……”
 
“Không phải,”
 
Hắn ngừng một chút: “Nàng vẫn luôn giúp ta, người không có tài cán gì, có lẽ là ta mới đúng.”
 
Triệu Trạm nghĩ, hắn có lẽ còn mềm yếu hơn so với trong tưởng tượng của mình.
 
Có thể hiểu được vì sao thiên tử vô tình, người có thứ quý trọng đã đa nghi không chừng, sợ được sợ mất. Hắn không sợ chết, từ lúc muốn đánh một trận này đã biết, nếu thua, là dâng lên đầu người, khi Hoàng huynh có ý với Nhan Hoan, hắn lại không khỏi sợ hãi, sợ đến mức phải hỏi lại nàng, có phải chỉ trung thành với một mình mình. 
 
Giống như tất cả sở hữu đã bị đoạt đi, chỉ còn thứ quan trọng đang đè lên người tiểu cô nương này.
 
Triệu Trạm cúi đầu, hôn đỉnh đầu nàng, động tác mềm nhẹ nhất có thể, sợ chạm vào sẽ vụn vỡ.
 
“Đều là ta không tốt, có phải dọa nàng rồi không? Sau này sẽ không có nữa.”
 
Giọng hắn trầm thấp, lặp lại lời xin lỗi. Ở hậu viện, ai mà dám nghĩ để Vương gia thiếu mình nhân tình chứ? Có xin lỗi là có tình, muốn tự do phóng khoáng hay là muốn quyền lực, chỗ tốt có rất nhiều! Bánh này có nhân tới miệng vừa nhanh vừa vội, ngay cả tâm tư nàng lả lướt cỡ này cũng muốn ngây ngốc.
 
Nhan Hoan Hoan đúng là không thể hiểu được, chỉ cảm thấy trong số mạng của mình có phải có thần sấm nào đang làm thần giúp đỡ cho mình không. 
 
Cách đó không xa, Triệu Uyên bị hắt hơi, sờ sờ chóp mũi, nhìn ánh trăng xa xa, nghĩ thầm có phải giai nhân trong Đoan Thân Vương phủ bị Nhị đệ bắt nạt, nghĩ rằng bản thân đoán đúng một nửa.
 
Có thể thấy chỉ cần kiên trì mỗi ngày nghĩ tới, mỗi ngày tưởng tượng, một ngày nào đó, sẽ thoáng thấy dãy số trúng thưởng đó.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.