Hậu cung ba nghìn, mời sủng nịnh nọt, muôn kiểu thủ đoạn.
Ngắm tuyết thưởng mai ở Ngự Hoa Viên vào ngày đông, có thổi tiêu nhảy múa, có khổ luyện đàn kỹ.
Nữ chính mặc nhu quần* hồng sen không mấy nổi bật, khi đám mỹ nhân liếc mắt đưa tình với cửu ngũ chí tôn thì kích hoạt kỹ năng— [Nào nào nào, ta cho ngươi xem một bảo bối.JPG.]
(*) Ý chỉ áo ngắn và váy
Hoàng Thượng: Bỗng dưng muốn lật thẻ bài của nàng ấy quá.
“Chẳng hiểu tại sao, trẫm luôn cảm thấy nàng rất thuần khiết, rất không làm màu, rất khác với những nữ nhân khác.”
“... Thần thiếp vô cùng vinh hạnh.”
[Điều cần biết trước khi đọc]
Văn cung đấu, hướng hài hước, chút ít mưu kế.
Giả tưởng, xin đừng nghiêm túc, từ chối khảo nghiệm.
Sủng hay không, ngọt hay không, tuỳ sở thích mỗi người, tôi đã không thấu hiểu nổi định nghĩa của mọi người nữa rồi…
Có yếu tố đấu đá qua lại, không thích xin đừng chọn. Chính kịch với văn phong hài hước, chỗ cần buồn cười thì đều có, không ngược nữ chính.
IQ của nữ chính luôn trực tuyến, tiết tháo luôn ẩn mình, vô đạo đức vô liêm sỉ nhất thiên hạ.
Vai chính: Nhan Hoan Hoan
Giới thiệu ngắn gọn: Sủng phi thanh thuần, rất không làm màu
Bình luận truyện