Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 65



- -

Tuy rằng không biết rốt cuộc vì sao đại nghệ thuật gia họ Tô lại tìm tới cửa, nhưng chắc hẳn không thoát khỏi quan hệ với người nào đó họ Cố có tiền có thế có diện mạo có body.

Lâm Tử Tích thầm mắng ba hắn "trêu hoa ghẹo nguyệt, không tuân thủ phụ đạo*", nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười thương mại, "Cảm ơn ngài cổ vũ. Mỗi người tôi gặp ở đoàn phim này đều vô cùng chăm chỉ và nỗ lực, tôi tin rằng cộng với sự phối nhạc dệt hoa trên gấm của ngài, sản phẩm cuối cùng nhất định sẽ không làm khán giả thất vọng."

*"Không tuân thủ phụ đạo" ý chỉ không tuân thủ những chuẩn mực đạo đức của phụ nữ (như tam tòng tứ đức đồ đó), nhưng "phụ" trong câu gốc của người ta là 妇 trong "phụ nữ", còn "phụ" mà Tử Tích dùng là 父 trong "phụ thân".

Nói xong, hắn cũng mặc kệ phản ứng của Tô Ứng Thu, đi thẳng đến cạnh cây cầu lên thuyền dựng tạm, ý bảo đạo diễn rằng hắn đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu quay.

Tại bờ biển, trước hết, chỉ đạo võ thuật giảng giải chiêu thức đánh nhau cho hắn và người sắm vai boss phản diện, sau khi xác định hai người họ đều nhớ ổn ổn rồi, thậm chí diễn thử trên bờ một lần rồi mới bắt đầu quay.

Nhưng đến khi du thuyền thực sự lái đến khu vực chỉ định để quay thật thì lại khó hơn nhiều so với lúc diễn thử trên bờ cát. Dù là chuyện thỉnh thoảng có sóng biển đánh tới, hay là động tác của hai vị diễn viên, đều sẽ làm cho loại thuyền nhỏ dài mười mét này lắc lư không ngừng.

Quay phim dưới tình trạng như vậy, cộng thêm Lâm Tử Tích và diễn viên trung niên sắm vai phản diện còn không phải xuất thân từ kép võ, lúc đầu chưa thích ứng với sự tròng trành của du thuyền, khó tránh khỏi bị ăn NG vì cân bằng không tốt.

"Ngại quá, phải phiền mọi người quay lần nữa." Ở lần NG thứ hai, Lâm Tử Tích áy náy cúi đầu xin lỗi người diễn cùng và nhân viên đoàn phim, lúc ngồi dậy, ánh mắt hắn quét tới vị đang đứng trên bờ cát cách đó không xa là Tô Ứng Thu.

Đúng lúc Tô Ứng Thu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, Tô Ứng Thu nhướng mày, nở một nụ cười mang ý giễu cợt hết sức lộ liễu.

Xưa nay Lâm Tử Tích không cảm thấy tính tình mình không tốt, cho dù lúc trước bị Mộc Trọng Nhiên dùng cái giá siêu thấp cướp hợp đồng phim truyền hình và hợp đồng làm gương mặt đại diện, hắn cũng chưa cảm thấy tức giận bao nhiêu, nhưng hôm nay chỉ với một cái biểu cảm này của đối phương cũng khiến hắn suýt chút nhịn không được văng tục rồi.

Không tức giận, không tức giận, năng lực không qua cửa bị mỉa mai là chuyện bình thường. Người ta là nghệ thuật gia Hoa Kiều, lặn lội đường xa về nước ta, coi sự nghiệp điện ảnh của nhân dân nước ta như sự nghiệp của chính mình, đây là tinh thần gì chứ? Đây là tinh thần chủ nghĩa quốc tế, đây là tinh thần chủ nghĩa cộng sản... Lâm Tử Tích vừa hít sâu, vừa tẩy não mình, cuối cùng cũng ổn định cảm xúc, ý bảo tổ đạo diễn bắt đầu quay một lần nữa.

Chắc do trong lòng đang căng nên mấy cảnh quay sau đó Lâm Tử Tích lại tập trung chưa bao giờ như bây giờ, mỗi một bước hắn đều đứng vững, mỗi một động tác hắn đều phóng khoáng đúng chỗ, dường như đã hợp thành một thể với nhân vật chính thân thủ hơn người trong phim, cho dù là người diễn cùng bị NG, cần phải quay lại, cũng không ảnh hưởng đến sự phát huy của hắn.

Tuy rằng diễn viên đóng vai boss vai ác cũng không thể xưng là diễn viên gạo cội nhưng quả thực có thể gọi là người thuộc phái diễn xuất, sau khi dần dần thích ứng với hoàn cảnh trên du thuyền thì cũng khôi phục trạng thái. Lần quay này hai người họ bắt đầu phối hợp nhau, cả đoạn đánh võ đều diễn rất lưu loát, quay một mạch từ cảnh hai người bắt đầu giao chiến tới cảnh vai chính bị đánh té khỏi du thuyền, rơi vào trong biển.

"Cắt! Rất tốt, rất tốt, hai vị vất vả rồi! Sáng nay quay đến đây thôi, còn kết thúc công việc sớm hơn dự tính cả tiếng đồng hồ, hôm nay trạng thái của Tử Tích và thầy An thật sự rất tốt, vất vả rồi!" Đạo diễn đứng trên đài cao dựng tạm, vừa lòng nhìn hình ảnh trong màn hình máy quay, lại nói với con người đang bị nhân viên đoàn phim kéo về du thuyền là Lâm Tử Tích: "Tử Tích nhanh chóng vào bờ tắm rửa thay quần áo đi. Tôi bảo người chuẩn bị canh gừng, lát nữa nghỉ ngơi cậu nhất định phải uống, cảnh quay chiều nay của chúng ta còn phải cực cậu ngâm trong biển lâu một chút, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."

Thường thì thành phố H vào tháng tư là đã rất nóng, nhưng bởi vì mấy hôm trước mưa dầm liên tục, cho nên hôm nay có trời quang mây tạnh đi nữa thì nhiệt độ không khí vẫn cứ không cao lắm. Toàn thân Lâm Tử Tích bị nước biển thấm ướt nhẹp, lại bị gió biển thổi, trùm cái khăn tắm to đùng cũng vẫn cảm thấy lạnh.

Hắn vâng lời đi vào chiếc xe dừng bên bờ biển, tắm rửa xong thay quần áo, đang tính uống chén canh gừng còn giữ ấm mà trợ lý Tiểu Trương nhận giúp thì nghe thấy cửa xe bị người gõ vang.

"Mời vào." Lâm Tử Tích vừa định đặt cái chén trong tay lên bàn thì thấy Tô Ứng Thu mở cửa bước vào, lập tức lại bưng chén lên.

"Ngài tìm tôi có việc à?" Hắn uống một hớp canh gừng, cảm giác dòng nước ấm xuôi khắp toàn thân, lúc này mới mở miệng với người đã tiến đến bên cạnh hắn.

Tô Ứng Thu cũng không hỏi ý Lâm Tử Tích, ngồi xuống ngay đối diện hắn, còn săm soi dòm ngó hắn gần hơn cả lúc sáng mới gặp nữa, sau đó thản nhiên mở miệng nói: "Cậu thật sự có một bộ túi da đẹp, cũng khó trách Trạch Thành sẽ thích."

Lâm Tử Tích vốn cho rằng ánh trăng sáng trong lòng ba hắn không thích nhìn đứa con riêng như hắn, không ngờ đối phương lại biết, hoặc nên nói là chỉ biết mối quan hệ tình nhân của hắn và Cố Trạch Thành thôi, nhất thời không khỏi đực mặt ra, không biết nên đáp lại lời cà khịa lộ liễu này như thế nào.

Cơ mà đại nghệ thuật gia họ Tô cũng không muốn nghe hắn nói chuyện, tiếp tục nói luôn: "Có điều là cậu cũng đừng có hí hửng vì dựa được một ngọn núi vàng như vậy, dẫu sao thì..."

Tô Ứng Thu ngắm nghía gương mặt Lâm Tử Tích, cười khẩy một tiếng mới không chút che dấu miệt thị trong mắt, nói: "Giả mãi mãi là giả, ngoại hình có giống hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là thế thân thôi. Nếu ngày nào đó chính chủ xuất hiện, không chừng anh ấy cũng lười liếc nhìn cậu một cái."

Nghe xong lời này của gã, mặt Lâm Tử Tích không khỏi trở nên có chút kỳ dị: "Thế thân?! Ngài cảm thấy tôi là thế thân của ai?"

Cố Trạch Nghị sao?!

Nhưng nếu Cố Trạch Nghị có thể xuất hiện một lần nữa, không chừng ba hắn chẳng phải vác súng tới "đoàng đoàng" thì chính là tìm cao nhân tới làm phép ấy!

Tô Ứng Thu nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lâm Tử Tích, ra vẻ thương hại thở dài, "Quả nhiên Trạch Thành không nói với cậu... A, chắc có lẽ cậu không biết... dạng người như anh ấy mà đến giờ vẫn chưa kết hôn là vì cái gì nhỉ."

... Thế thì thật đúng là bởi vì Cố Trạch Nghị.

Nếu bị đối tượng mối tình đầu hiểu lầm thành loạn luân anh em sinh đôi, chắc ba hắn cũng phải viết hoa chữ "thảm".

Vì thế, Lâm Tử Tích đực mặt nghe đại nghệ thuật gia Tô nói tiếp: "Năm đó Cố Trạch Thành có bạn gái tình đầu, thân phận địa vị và tuổi tác của hai người họ đều chênh lệch rất xa, cuối cùng bị ép chia tay trong đau buồn. Sau khi chia tay, anh ấy vẫn luôn duy trì độc thân, mãi cho đến khi cậu xuất hiện. Cơ mà... ngoại hình của cậu chẳng những rất giống mối tình đầu của Trạch Thành, lại còn họ "Lâm" nốt, cậu cảm thấy chuyện này thật sự chỉ là trùng..."

"Khụ... khụ khụ, là trùng hợp, là trùng hợp!" Lâm Tử Tích suýt chút bị sặc nước miếng, sau khi ho sù sụ một trận ngắt lời Tô Ứng Thu, vội vàng nói.

"Hừ, cậu thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hay là cậu cảm thấy tôi đang lừa cậu?" Thấy hắn "chấp mê bất ngộ" như vậy, Tô Ứng Thu cười khẩy một tiếng: "Hình như tôi quên nói, tôi với Cố Trạch Thành là bạn tri kỉ cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Tôi quen anh ấy lâu hơn cậu ba mươi mấy năm đấy, tôi hiểu rõ anh ấy hơn cậu nhiều."

Mà Lâm Tử Tích ngồi đối diện gã, hiển nhiên đã bị ông cha già lưu manh của mình giáo dục lại không tệ, nghe gã nói như vậy, mở miệng đáp ngay: "Thầy Tô nè, không phải lúc mười tám tuổi ngài đã đi châu O sao? Coi như là từ nhỏ cùng nhau mặc tã lớn lên thì hiện tại chim ổng dài bao nhiêu ngài cũng không có rõ ràng như tôi đâu."

Lâm Tử Tích nghe không lọt tai, lái xe 18+ xong, thấy Tô Ứng Thu nhìn mình như nhìn người ngoài hành tinh thì biết ngay mình đã bị người họ Cố "không tuân thủ phụ đạo" nào đó dạy hư rồi.

Vì giảm bớt không khí tràn ngập lúng túng trong xe, Lâm Tử Tích nhanh chóng nói đùa phá vỡ sự trầm mặc: "Bạn tri kỉ tìm thế thân giống mối tình đầu mà lại có thể khiến ngài sốt ruột đến mức từ châu O vọt tới tìm tôi... Thầy Tô nè, ngài thích tổng giám đốc Cố nhà tôi hả?"

Ai ngờ hắn thốt ra lời này, vẻ mặt vốn cao ngạo tự kiềm chế của Tô Ứng Thu lập tức không giữ được nữa, thoạt nhìn như hoàng đế bị đứa con nít vô tư làm rách bộ đồ mới, vừa không chịu đựng nổi vừa buồn cười.

...

............

Đệt! Tình huống của ánh trăng sáng này là như thế nào?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.