Gối Cậu Đi Vào Giấc Ngủ

Chương 1





Hay thay đổi là bản tính của con gái, nhưng cậu là điều duy nhất mà tớ kiên trì.

—— Sầm Niệm
Năm 6 tuổi, Tiểu Sầm Niệm nhìn thấy váy múa xinh đẹp của chị gái nhà bên, thế là về nhà quấn lấy bố mẹ đòi học múa, kiên trì chưa đến nửa năm thì đã khóc thút thít không chịu đi học nữa, trong miệng lẩm bẩm, “Bố, mẹ, hai người nhìn chân của Niệm Niệm nè, hu hu hu!”
Đúng là chân Tiểu Sầm Niệm bị sưng u một cục, nhưng chẳng qua là lúc tập múa, cái đầu nhỏ nhớ tới kẹo bông gòn ở trước cổng lớp học múa.

Tiểu Sầm Niệm đã đi ngang qua đó nhiều lần, thấy kẹo bông gòn được làm cực kỳ đẹp, thế nhưng bố mẹ chưa từng mua cho cô, nói nếu ăn thì cô sẽ biến thành một bà phù thủy già, dọa Tiểu Sầm Niệm chỉ mong nhớ mà không dám ăn, chỉ có thể nhìn thèm.

Thế là, lúc đang tập múa, cô nhớ tới kẹo bông gòn thơm ngon, làm động tác không tốt, không cẩn thận bị té, trên chân nhỏ sưng lên một cục u.

2 Mỗi ngày Tiểu Sầm Niệm đều nhớ mong kẹo bông gòn nhưng lại không ăn được, trong lòng vô cùng khó chịu, không thích váy nhỏ nữa, dứt khoát cũng không muốn tới lớp dạy múa.

Bố mẹ Sầm cực kỳ đau lòng, thế là sự nghiệp học múa của Tiểu Sầm Niệm kết thúc như vậy.

Năm 8 tuổi, học lớp hai, Sầm Niệm bắt đầu chơi búp bê, mỗi ngày cầm lược chải đầu cho búp bê Tiểu Sơ Tử, thắt bím tóc đẹp cho nó, thay quần áo đẹp cho nó.

Tan học về nhà, cô lập tức vào phòng cắm đầu chơi búp bê, thậm chí đi tắm, đi ngủ cũng muốn mang theo.

Chưa học xong lớp hai, búp bê nhỏ đã bị Sầm Niệm ném ở nơi nào chẳng biết, bám đầy tro bụi.

Năm 11 tuổi, Sầm Niệm say mê khí chất trên người ca sĩ đường phố, nhao nhao la hét muốn học ca hát, nói sau này muốn đi lang thang.

Sau đó bị mẹ Sầm trừng trị một trận.

Sầm Niệm vẫn là cô gái nhỏ hay thay đổi.

3 Sau này, Sầm Niệm dần lớn lên, cô gái nhỏ không còn nhiệt tình ba phút nữa, tính cách cũng bắt đầu hướng nội.

Nhưng mà Sầm Niệm cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ nhớ mãi không quên một người, không dám nghĩ, không dám tưởng tượng.


Lần đầu tiên cô biết đến cái tên Dịch Hoán Thanh này là tại buổi lễ khai giảng năm lớp mười.

Trong hội trường chật cứng người, thầy cô đang quản lý để các bạn học sinh xếp hàng giữ yên lặng.

Trên sân khấu, thầy hiệu trưởng đang phát biểu nhiệt liệt chào mừng học sinh mới nhập học.

Sầm Niệm mặc đồng phục rộng rãi, đứng trong đám người đang dồn ép lẫn nhau.

Dịch Hoán Thanh đại diện cho tân học sinh lên sân khấu phát biểu.

Sầm Niệm chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy trên sân khấu, chứ không nhìn rõ được ngũ quan của người ta.

Sau kết thúc kỳ thi tháng đầu tiên của lớp mười, cái tên Dịch Hoán Thanh này lập tức nổi tiếng trong toàn bộ khối mười, các thầy cô ở các bộ môn khác nhau đều khen ngợi.

Ngay cả không cùng lớp, nhưng mà Sầm Niệm cũng biết khối 10 có —— Dịch Hoán Thanh.

4 Là trường trung học tốt nhất thành phố, Sầm Niệm phát huy khả năng vượt xa so với bình thường để vượt qua được kỳ thi xét tuyển vào cấp ba.

Đặt giữa các học sinh tài cao trong trường thì cô chỉ là một hạt cát nhỏ, nhưng bố mẹ Sầm lại vô cùng vui vẻ, giống như nhìn thấy được tương lai tươi sáng của Sầm Niệm sau này.

Vừa khai giảng, Sầm Niệm đã cố gắng thích ứng với tiết tấu học của trường trung học số một Dục Điền, và kết quả của kỳ thi tháng cuối cùng làm cho người ta trở tay không kịp.

Sầm Niệm nhìn điểm bài thi số học thảm đến mức không dám nhìn trong tay, sau đó nhớ tới thầy chủ nhiệm vừa nhắc thành tích các môn của người kia, thì lại muốn ngạt thở.

Thở dài một hơi, cô ra khỏi lớp, đi tìm bạn thân Hạ Ý cùng trường.

Con trai tuổi dậy thì luôn luôn dễ xúc động, trường trung học số một Dục Điền quản lý nghiêm ngặt cũng không áp chế nổi xúc động ngo ngoe trong lòng của bọn họ.

Lúc nghỉ giữa tiết, bọn họ luôn thích tụ tập đứng một chỗ với nhau, choàng vai bá cổ, miệng nói chuyện cười đùa, chỉ chốc lát đã có thể xưng anh em.

5 Sầm Niệm gian nan xuyên qua đám người chật ních ở hành lang, nghe được có bạn nam hô lên, “Dịch Hoán Thanh, oa, cậu có thể à!”
Sầm Niệm quay đầu nhìn qua theo phản xạ có điều kiện, bóng dáng cao gầy mơ hồ ở buổi lễ khai giảng cuối cùng vào lúc này đã nhìn thấy rõ ràng.

Ngũ quan hài hòa, tóc ngắn gọn gàng, cậu đứng trong đám người, quàng vai với người khác, miệng cong thành một đường cung đẹp mắt, đôi mắt trong suốt, sáng rỡ.

Khoảnh khắc đó, Sầm Niệm chỉ cảm thấy dáng vẻ khi cười của cậu giống như đột nhiên nhìn thấy một chùm pháo hoa hoàn toàn khác biệt so với những chùm pháo hoa vào mùa đông.

Ngắn ngủi mà ấm áp, bùm một phát nở rộ trong lòng cô, để lại những màu sắc không thể nào xóa mờ được.

Từ lần đầu nhìn thấy Dịch Hoán Thanh, cô đã biết cậu là đối tượng chỉ có thể nhìn mà mơ ước.

Mà bây giờ, cô mới biết được, Dịch Hoán Thanh là đối tượng chỉ có thể nhìn mà mơ ước, cũng không thể mơ ước được.

6 Sầm Niệm mơ mơ hồ hồ trở lại phòng học, ngồi vào chỗ thì cô mới hoàn hồn lại, làm thế nào cũng không thể kìm chế được ý cười bên khóe miệng, căn bản quên mất chuyện đi tìm Hạ Ý.

Chẳng trách mọi người đều nói, khi đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, luôn có một người như vậy sẽ khiến bạn kinh diễm trong suốt khoảng thời gian thanh xuân đó.

Sầm Niệm tin chắc rằng kinh diễm trong toàn bộ thanh xuân của cô chính là Dịch Hoán Thanh.

Từ ngày đó trở đi, Sầm Niệm bắt đầu vô tình hay cố ý chú ý đến tin tức của người này, trước kia chỉ có Dịch Hoán Thanh vinh quang xuất hiện trên bảng vàng danh dự, bây giờ đặt trên đầu quả tim, cô phải cẩn thận từng li từng tí, không dám để cho người ta biết bí mật của mình.

Không cùng lớp, khác tầng, số lần Sầm Niệm gặp Dịch Hoán Thanh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cô liên tục xuống lầu tìm Hạ Ý, mỗi lần đều tìm lý do khác nhau, chỉ sợ Hạ Ý đoán được.

Cô cũng không dám viết tên cậu ra sổ của mình, chỉ để ở trong lòng, thầm thương trộm nhớ trong đêm khuya thanh vắng.

7 Sầm Niệm dần thích ứng với cuộc sống cấp ba, dần chấp nhận điểm số trung bình dù mình có cố gắng thế nào đi chăng nữa, trở thành kiểu con gái bình thường trong lớp, chẳng ai chú ý trong đám đông.

Sầm Niệm sợ hãi kỳ thi tháng như thế mà lại bắt đầu chờ mong bài văn chia sẻ sau khi kết thúc kỳ thi tháng, bởi vì đây là cơ hội hiếm hoi để cô có thể tiếp xúc trực tiếp với Dịch Hoán Thanh.


Mỗi lần kết thúc kỳ thi tháng, các thầy cô khối ngữ văn đều sẽ lựa ra bạn viết văn ưu tú nhất, sau đó phát cho các lớp truyền tay nhau đọc.

Sầm Niệm hồi hộp chờ đợi, cho đến khi cái tên quen thuộc đập vào mắt, ai cũng không chú ý tới vẻ mặt căng thẳng đến mức tay run rẩy của cô khi cần bài văn ưu tú kia.

Mỗi lần cầm bài thi của cậu ấy, trong lòng Sầm Niệm nhảy cẫng lên rồi lại cảm thấy lạc lõng.

Cô luôn cảm thấy chủ nhân của nét chữ trên tờ giấy thi cách mình ngày càng xa, hụt hẫng vì khoảng trống càng ngày càng rõ ràng.

Biết rất rõ cậu chỉ có thể nhìn mà nhớ mong, nhưng lại không thể khống chế muốn gần cậu ấy hơn một chút.

8 Cứ như vậy, Sầm Niệm đặt Dịch Hoán Thanh ở trong lòng suốt một năm trời, thỉnh thoảng qua lớp 10/7 lượn lờ, không ai biết là lúc đi ngang qua, cô thừa cơ vụng trộm nhìn cậu.

Vốn cứ nghĩ cứ lén nhìn cậu từ xa sẽ là một phần trong cuộc sống hằng ngày của cô ở những năm cấp ba, nhưng không ngờ tới ngày khai giảng năm lớp mười một, một niềm vui bất ngờ đã trực tiếp ập thẳng tới.

Lớp 11 sẽ phân ban, Sầm Niệm không giỏi lý hóa sinh, cho nên không hề lăn tăn gì mà chọn ngay ban xã hội, mà Dịch Hoán Thanh lại không ngoài ý muốn chọn ban tự nhiên.

Sầm Niệm cũng không có hi vọng xa vời.

Trong lòng cô, bọn cô vốn không phải là người cùng một thế giới, mỗi người đều muốn đi tốt con đường của chính mình, giống như cô biết rõ Dịch Hoán Thanh sẽ chọn ban tự nhiên, nhưng cô cũng không biết phân rõ nặng nhẹ mà cố chấp chọn theo.

* 9 Đầu tháng chín khai giảng, sau khi phân ban xong, Sầm Niệm đi xem bảng chia lớp, nhìn cảnh tượng trước mắt có thể so sánh với cảnh các bác gái tranh nhau thịt heo ở ngoài chợ.

Hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, đang định tối sẽ tới xem thì cô đã nhìn thấy một người trong đám người thoát ra, đồng phục trên người xộc xệch vì chen lấn.

“Ôi má ơi, thiếu chút nữa đã bị kẹp thành miếng bánh mì sandwich, Niệm Niệm, cậu cũng đừng xem.


Hạ Ý kéo tay Sầm Niệm, khoa trương thở hổn hển mấy cái, bảo cô đợi một chút, sau đó cậu ấy sửa sang lại quần áo của mình, cũng may là tóc tai vẫn còn hoàn hảo.

Sầm Niệm vốn định tối nay đi: “! ! ”
“Niệm Niệm, lớp của chúng ta bên cạnh nhau! Tớ 11/10, cậu 11/9, bà đây rốt cuộc đã không cần vì cậu mà trèo đèo lội suối nữa rồi!”
Sầm Niệm sau khi biết được chia lớp:! !
Lên lầu cũng gọi là trèo đèo lội suối? 10 “Đi, đi, đi, dọn đồ nhanh thôi.


Hạ Ý nắm tay Sầm Niệm, kéo cô nhanh chóng ra khỏi chỗ càng ngày càng đông người kia.

Sầm Niệm còn định xem lớp của Dịch Hoán Thanh một chút: Tôi có thể!.

.

nói một lời được không.

Lớp 11/9, lầu ba, lớp thường.

Lớp mười một có tất cả 15 lớp, từ 11/1 đến 11/8 là ban tự nhiên, từ 11/9 đến 11/15 là ban xã hội.

Aiz, lại phải làm quen với một đám người mới nữa nha.

Cũng không phải Sầm Niệm có chướng ngại giao tiếp gì, chỉ là làm quen người mới thì luôn luôn có chút ngại ngùng.

Sầm Niệm đeo balo, từ từ đi vào lớp 11/9, Hạ Ý ở bên cạnh còn đang líu ríu bên tai cô, nào là “sau này chúng ta vô cùng thuận tiện”
, “aizzz, Niệm Niệm, cậu muốn tới tìm tớ bao nhiêu cũng được”
11 Đã có không ít người tới lớp, cô quét mắt nhìn qua một vòng, quả nhiên không có mấy bạn học lớp mười, có vài người thì cũng không nói chuyện với nhau được mấy câu.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bảng đen, trên đó giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp xong chỗ ngồi, theo đó cô tìm được vị trí tổ hai hàng thứ ba rồi ngồi xuống.

Sơ đồ chỗ ngồi của lớp mười và lớp mười một cũng tương tự nhau.

Lúc Sầm Niệm ngồi xuống thì bạn cùng bàn còn chưa tới, bên cạnh đã có không ít bạn bắt đầu trò chuyện, đám con trai phía sau cũng tụ tập thành nhóm.


Sau khi Sầm Niệm ngồi xuống thì tạo ra khoảng chênh lệch khá rõ ràng với xung quanh, hai thế giới bên động bên tĩnh.

“Này, cùng bàn sao?”
Sầm Niệm đang phát ngốc thì bên cạnh đột nhiên có giọng nói ngọt ngào vang lên.

“À, đúng thế, cái kia, tớ tên Sầm Niệm.


Sầm Niệm định thần lại, nhìn chằm chằm bạn cùng bàn với khuôn mặt như em bé trước mặt.

12 “Tớ là Thẩm An Kỳ, ai, lớp mới này toàn người tớ không quen.


Thẩm An Kỳ thở dài.

Thẩm An Kỳ nói xong câu đó, Sầm Niệm cũng đáp lại câu “đúng vậy”
rồi im lặng.

Thẩm An Kỳ vừa tìm được chủ đề mới: “Đúng rồi, Sầm Niệm, cậu ở trong ký túc xá của trường sao?”
Sầm Niệm: “Ừm.


Đôi mắt Thẩm An Kỳ lập tức mở to, đầy mong đợi hỏi: “Cậu ở phòng nào?”
Sầm Niệm nhớ lại: ‘302.


Thẩm An Kỳ “wow”
một tiếng: “Thật à! Sau này chúng ta sẽ là bạn cùng phòng!”
Vui mừng bất ngờ phát hiện đối phương từ bạn cùng bàn nâng cấp thành bạn cùng phòng, bầu không khí giữa hai người lập tức quen thuộc hơn, hai cái đầu chụm lại bắt đầu trò chuyện.

Không lâu sau đó, hai người trở thành quan hệ chị em tốt, có thể cùng đi nhà vệ sinh với nhau.

13 Thẩm An Kỳ chính là người đầu tiên mà Sầm Niệm quen trong lớp mới này, gương mặt trẻ con non nớt, nói chuyện dịu dàng, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nói vài câu chửi thề không hợp với tính khí mềm mại và dễ thương của mình.

Vô cùng đáng yêu, Sầm Niệm rất thích cô ấy.

“Sầm Niệm, đi vệ sinh chung không?”
Bạn cùng bàn Thẩm An Kỳ gọi cô.

Tình bạn thời học sinh rất đơn giản.

Bạn tốt đều muốn kết hợp với nhau như trẻ sinh đôi, ăn uống ngủ nghỉ, như hình với bóng, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng không thể tách ra, dù cho chẳng mắc đi vệ sinh nhưng cũng muốn cùng đi chung.

“Được, đi ngay đây!”
Sầm Niệm thu dọn bàn học đơn giản một chút, xếp gọn sách giáo khoa, vở bài tập và bài thi.

Thẩm An Kỳ kéo cánh tay Sầm Niệm, trong miệng còn đang nói tới cửa hàng bán đồ ăn vặt trong trường mới bán một loại kem mới, ăn rất ngon, hỏi Sầm Niệm chút nữa nghỉ giữa tiết có muốn đi hay không.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.