Đón tiếp nhóm người Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh tại cảnh cục Lam Châu là đội phó đội hình sự Trương Kiến Quốc. Vừa nhìn thấy cả nhóm cảnh sát ưu tú xuất hiện, Kiến Quốc không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ, tò mò lẫn vui sướng.
"Lần đầu tiên Lam Châu mới đón những cảnh sát ưu tú như thế này, thật sự quý quá." Kiến Quốc cùng một số cảnh viên vội chạy đến chào đón những vị khách quý.
"Chúng ta ở một cảnh cục Ưu Đàm nhỏ xíu mà cũng gọi là ưu tú lắm sao?"
Hàn Hân Đình mở miệng khiến Phương Tư Nhã hận không thể nhanh tay nhanh chân chặn lời nói gai đâm đó của cô thốt ra.
"Đội phó Trương lại nói quá rồi!" Thấy khuôn mặt bối rối của Trương Kiến Quốc, Phương Tư Nhã nhanh chóng đỡ lời.
"Thực sự không nói quá đâu ạ! Cảnh cục chúng tôi vốn nhỏ, đây là lần đầu tiên chúng tôi mới gặp những nhân vật nổi bật như trưởng khoa Hàn và phó đội Phương." Kiến Quốc chân thành.
"Vậy thì anh cần phải biết thêm Tiểu Cảnh nữa, em ấy cũng ngầu lắm đấy!" Phương Tư Nhã vừa nói vừa nắm tay kéo Tiểu Cảnh đến gần, vui vẻ giới thiệu để đảm bảo em ấy không bị bỏ quên.
"Chào chị Tiểu Cảnh." Mọi người lập tức hiểu được trọng lượng, lập tức trưng ra sự đón chào.
"Không thấy sếp Tạ ạ?" Kiến Quốc trông tới trông lui một lúc mới nhẹ nhàng hỏi thăm.
"Cậu ấy sẽ đến sau. Đừng lo! Anh sẽ gặp được sếp Tạ thôi."
"Anh cũng biết Tạ Kỳ Ngôn sao?" Hàn Hân Đình tò mò hỏi, Tạ Kỳ Ngôn đã làm gì mà đến cả Lam Châu cũng biết tên.
"Xuất thân từ trường cảnh sát ai lại không biết cô ấy." Một cảnh viên nhanh nhảu đáp lời Hàn Hân Đình.
"Nghe danh cô ấy rất nhiều, mọi người trong cảnh cục đều rất mong chờ được gặp. Tôi cũng muốn gặp sếp ấy để nói một tiếng cảm ơn."
"Cảm ơn sao?"
"Ngày xưa lúc truy bắt tội phạm, sếp Tạ đã cứu tôi một mạng đấy, nếu không phải sếp ấy nhanh tay thì tôi đã bị bắn chết rồi." Kiến Quốc trầm ngâm, ánh mắt dậy lên sự ngưỡng mộ.
"Nhưng không biết sếp Tạ có nhớ nổi một người nhỏ bé như tôi không?" Kiến Quốc khiêm tốn.
"Cậu ta có trí nhớ siêu việt lắm đấy!" Phương Tư Nhã quả nhiên không hổ danh là cố vấn đáng yêu nhất trường cảnh sát, từ cách nói đến thái độ đều toát lên sự thân thiện.
"Vâng ạ! Giờ để tôi đưa mọi người đến chỗ nghĩ, cách chỗ này không quá xa. Mọi người có thể nghỉ lại ở cảnh cục nhưng mọi người sẽ ở đây trong hơn 1 tháng nên chúng tôi muốn mọi người tiện sinh hoạt một tí. Với lại, cấp trên cũng coi trong lần chi viện này của mọi người."
"A Hưng! Giúp các sếp xách phụ đồ đi nào."
Trương Kiến Quốc điều động một số cảnh viên để giúp đỡ nhóm người của cảnh cục Ưu Đàm mang đồ đạc ra xe để chuẩn bị đi đến chỗ ở mà họ sắp xếp.
"Tạ Kỳ Ngôn nổi tiếng lắm sao?" Trên đường đi, Hàn Hân Đình nhịn không nổi tò mò quay sang hỏi Phương Tư Nhã.
"Cậu ta là ngôi sao và là thần tượng trong trường cảnh sát đó. Nổi tiếng vô cùng. Cậu ấy mà cho phép thì không chỉ thần tượng, người theo đuổi cậu ấy cũng xếp hàng dài từ Tô Hàn dài đến Thành Đô."
"Trong đó có cậu à?"
"Khác chứ, tôi được đặc cách ở đầu hàng đấy!"
"Vô vị!"
"Đừng nói với tôi là cậu cũng muốn xếp hàng nhé!"
"Tôi cũng cần phải xếp hàng sao?" Hàn Hân Đình trưng ra nụ cười khiêu khích.
"Này, Tạ Kỳ Ngôn là gái thẳng đấy, còn là loại thẳng như thép!" Phương Tư Nhã tinh ranh.
"Chuyện cậu ta thẳng hay không, liên quan gì đến tôi?"
Nói rồi Hàn Hân Đình khẳng khái ném ánh nhìn kiêu hãnh về phía Phương Tư Nhã, tiếng cao gót nện xuống sàn có lực vang lên trong thanh âm yên tĩnh khiến Phương Tư Nhã trào lên sự hứng thú.
Không lâu sau, Tạ Kỳ Ngôn đã nhanh chóng hợp mặt mọi người tại địa chỉ ngôi nhà được thông báo.
Căn nhà được cảnh cục Lam Châu sắp xếp là một khu nhà an tĩnh nằm cách sở cảnh sát hơn 7km. Tuy nhiên, với ngân sách giới hạn, căn nhà với 2 phòng ngủ và 1 phòng khách nối liền với khu vực nhà bếp. Hầu hết đều sử dụng nội thất cơ bản và các thiết bị đơn giản, điều kiện thuộc dạng tương đối.
Không có nến thơm, không có bồn tắm nằm thoải mái, phòng khách không có cửa sổ lớn trông ra cảnh quan thành phố, không có nhiều không gian riêng tư. Tất cả hoàn toàn khác xa nhà của cả 4 người.
Tuy nhiên, thân là cảnh sát cũng thường xuyên nằm gai nếm mật, họ không quá khắt khe với các điều kiện ăn ở được cơ quan cấp.
Nguyên nhân khiến Hàn Hân Đình lại làm loạn như vậy chính là căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ dành cho 4 người.
"Cái gì? Phải ngủ chung với nhau sao?" Hàn Hân Đình phản kháng mạnh mẽ khiến ai nấy cũng ngỡ ngàng.
Từ trước đến nay Hàn Hân Đình tính khí cao ngạo, không thích gần gũi người khác là chuyện bình thường, nhưng phản ứng cường điệu thế này thì lại là lần đầu thấy. Tiểu Cảnh không tránh khỏi chấn động.
"Thế cậu muốn dọn ra ngoài à?" Tạ Kỳ Ngôn từ tốn.
"Không được sao?"
"Không được!" Tạ Kỳ Ngôn kiên quyết.
"Mỗi một thứ chúng ta ăn, chúng ta ở đều là ngân sách nhà nước cũng là quyền lợi công chức khi đi công tác. Tôi không muốn cậu đánh mất quyền lợi này."
"Hơn nữa, việc ở cùng một chỗ sẽ thuận tiện đi lại khi cấp thiết. Không có đồng đội ở bên, sẽ tương đối nguy hiểm."
Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi, quyết dùng nhu chế cương để trấn áp cơn hỏa của Hàn Hân Đình.
"Nhưng tôi không muốn ngủ với cậu đâu." Hàn Hân Đình hậm hực cảnh báo.
"Không muốn ngủ cùng tôi? Đều là con gái, cậu ngại cái gì chứ?" Tạ Kỳ Ngôn tiếp tục.
"Tạ Kỳ Ngôn!" Hàn Hân Đình trợn tròn mắt.
"Đúng! Đều là con gái, tôi hay Tiểu Cảnh cũng đều có thể ngủ với cậu." Phương Tư Nhã châm chọc Hàn Hân Đình.
"Hay là rút thăm đi, tôi có mang theo đồng xu may mắn, hai người cùng 1 mặt thì 1 phòng." Phương Tư Nhã lấy từ trong túi ra một đồng xu đưa đến chỗ mọi người để kiểm tra.
Tay chân vô cùng thành thạo chọn ra hai lần mặt hình, phân rõ người cùng phòng. Tiểu Cảnh cùng Phương Tư Nhã một phòng, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình ở phòng đối diện. Mãi không ai biết được rằng, ngoài biệt tài bắn súng bách phát bách trúng, Phương Tư Nhã còn là một người biết rành về chiêu trò ảo thuật.
Sau khi mọi người nhận phòng và dọn dẹp, bữa tối cũng diễn ra rất nhanh chóng. Đúng hơn là không có gì để kể, Phương Tư Nhã cố tình chăm ngòi khi liên tiếp hỏi Tạ Kỳ Ngôn về chuyến về thăm nhà.
Tạ Kỳ Ngôn thật thà kể lại rằng mẹ và Đại Phóng có nói về chuyện cưới hỏi, hiện tại cô vẫn đang suy nghĩ. Trong lúc cao hứng, Tạ Kỳ Ngôn khai báo rằng, dù không vội nhưng cô muốn lập gia đình trong 2 năm tới. Đại Phóng cũng là lựa chọn tốt.
Từ sau câu nói đó, không khí cũng nhanh chóng thay đổi. Hàn Hân Đình ăn uống nhanh chóng, thấy món nào cũng như vắt cả tấn chanh nên không thể ăn hết. Hàn Hân Đình nghĩ có lẽ đi đường xa nên vị giác chút thay đổi. Cô nhanh chóng về phòng để tiêu hóa hết cảm xúc và chuẩn bị việc phải qua đêm cùng Tạ Kỳ Ngôn.
Buổi tối đó, tại phòng của Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh, có thêm thời gian trò chuyện riêng, Tiểu Cảnh nhận ra Phương Tư Nhã là người thân thiện, cởi mở, luôn gợi cho mình cảm giác rất muốn kết thân. Phương Tư Nhã còn tinh ranh, trữ vài chai bia để có thể tâm sự chi em cùng người bạn mới.
"Phó đội Phương, chị còn chuẩn bị cả những thứ này hả?" Tiểu Cảnh ngạc nhiên khi Phương Tư Nhã đưa chai bia ướp lạnh cho mình.
"Vốn chị muốn đem theo uống cùng Tạ Kỳ Ngôn, nhưng cậu ta nói mai phải làm việc. Cũng hay, bây giờ có thể uống cùng em! Nào lại đây, uống một chút sẽ có hứng trò chuyện hơn."
Nghe lời mời của Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh tuyệt đối nghe lời, ngoan ngoãn chạy đến, cả hai cùng tựa vào cạnh giường uống bia. May mắn, trong phòng có thêm một chiếc cửa nhỏ, bên ngoài còn đãi thêm họ một ánh trăng.
"Phó đội Phương, em có thể hỏi chị một chuyện không?"
"Tất nhiên có thể. Nhưng đừng gọi là phó đội. Hai chữ đó làm chị muốn lập tức mặc cảnh phục, chào cờ quá đi."
"Gọi chị giống Tạ Kỳ Ngôn đi, Tư Nhã!"
"Chị Tư Nhã." Tiểu Cảnh chậm chạp tiếp nhận.
"Ừ!" Phương Tư Nhã ôn nhu đáp lại.
"Chị có bao giờ nhận được sự quan tâm, chăm sóc của một người nào đó mà cảm thấy áp lực không?"
"Áp lực sao? Loại áp lực như thế nào?"
"Loại áp lực mà chị cảm thấy không muốn nhận nhưng lại không biết cách nào từ chối vì không muốn tổn thương đối phương."
"Trong lòng không thích chẳng phải cũng là loại tổn thương đối phương rồi à."
"Nhưng nếu đối phương lại là anh em tốt, cộng sự tốt thì sao?"
"Em nói Tiểu Ca và lão Hổ à?" Phương Tư Nhã dù mới đến nhưng năng lực quan sát không tồi. Hơn nữa, cách quan tâm của hai người đó còn lộ liễu như vậy, mù mới không biết.
Im lặng một lúc sau, Tiểu Cảnh nhấp vội ngụm bia trong chai như cố gắng thu hết can đảm vào lồ ng ngực.
"Em biết họ tốt với em, cũng rất thích em. Em cũng rất thích họ nhưng là kiểu thích dành cho những người bạn, người anh. Em không muốn làm họ buồn, em có nhiều lần nói này nói nọ nhưng họ không hiểu."
"Sao em biết bản thân mình không yêu một trong hai người họ."
"Em từng thử mở lòng, nhưng cảm giác ở bên cạnh họ không phải là cảm giác mà em nghĩ em muốn ở người mình yêu."
"Em đã cố gắng thử, nhưng giữa em và họ đều thiếu rất nhiều bước mới gọi là yêu."
"Với em, Tiểu Ca là bạn tốt. Lão Hổ là anh trai."
Tiểu Cảnh cúi ánh nhìn xuống chai bia với hơi lạnh đang bao phủ lấy đôi tay gầy nhỏ của mình.
Nếu trước mặt là một em gái nhỏ, Phương Tư Nhã nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội mà tấn công, lập tức nắm lấy để ủi an.
Nhưng bên cạnh cô là hậu bối, cũng là một cô gái đơn thuần và đáng yêu, nhìn rất giống em gái cô lúc nhỏ. Tiếc rằng cô bé ấy đã mất rồi, nếu còn sống chắc cũng sẽ tầm tuổi của Tiểu Cảnh.
Phương Tư Nhã đưa tay xoa đầu Tiểu Cảnh, ánh mắt chan chứa nước.
"Chị Tư Nhã này! Người ta tốt với em nhưng em không thích họ thì có kỳ cục không?"
"Không! Thích ai là quyền của em. Em đừng quên quyền đó, cũng đừng phán xét cái quyền đó."
Tiểu Cảnh bị chính khía cạnh nghiêm túc này của Phương Tư Nhã làm bản thân hình thành cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa dễ chịu lại lan tỏa một sức ấm áp kỳ lạ. Giống như một người chị lớn.
Trong phòng bên này nói cười đon đả, lên bia hào hứng, ngược lại, không khí ở phòng đối diện lại vô cùng im ắng.
Do Hàn Hân Đình vô cùng phiền phức vì chia không gian riêng tư với người khác, lại không ngừng bày soạn ra những dụng cụ cá nhân để tạo cảm giác chiếm lĩnh, Tạ Kỳ Ngôn đành nhường một bước, chân tay gọn gàng và quy củ khi sắp xếp đồ dùng. Bản thân cô chỉ chiếm một góc nhỏ để Hàn Hân Đình không bị chiếm dụng các tiện nghi.
Ít nhất thì phải để Hàn Hân Đình chịu an phận mà ở căn nhà này. Họ đi công tác tận một tháng, không phải vài ngày, vấn đề này không được giải quyết sớm thì quả thật rất khó cho cả hai.
"Này! Hay cậu xuống giường ngủ đi!" Hàn Hân Đình đột nhiên lên tiếng khi thấy Tạ Kỳ Ngôn soạn quần áo để đi tắm.
"Câu bị điên à? Tự nhiên có giường không cho tôi ngủ."
"Nhưng cậu là con gái." Hàn Hân Đình càng nói càng làm Tạ Kỳ Ngôn thấy khó hiểu.
"Không phải cậu cũng là con gái hả? Hai đứa con gái ngủ chung với nhau sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?"
Câu nói của Tạ Kỳ Ngôn làm Hàn Hân Đình không biết nên cười hay nên khóc. Hàn Hân Đình từng ngủ với con gái, nhưng cả đêm đều không ngủ yên, lần nào cũng làm cơ thể mướt hết mồ hôi mới lăn vào giấc.
"Tôi không nói với cậu nữa, tôi đi tắm đây!" Tạ Kỳ Ngôn mặc kệ Hàn Hân
Hàn Hân Đình bất lực. Thực sự cô chưa từng san sẻ phòng ngủ với ai. Trước giờ, nếu có cũng chỉ là những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, cùng lắm chỉ nghiêm túc làm một chuyện khi không ai giữ nổi đầu óc tỉnh táo.
Còn hiện tại, cô rất tỉnh, cô rất sợ những cơn ác mộng vẫn bóp chặt lấy cổ mình đến khi cô mất hơi t hở dốc mới có thể tỉnh lại, tất cả sẽ bị Tạ Kỳ Ngôn phát hiện. Hơn nữa, tác dụng phụ của thuốc chống trầm cảm và ức chế thần kinh càng làm khó lòng kiểm soát cảm xúc lẫn giấc ngủ. Có người lạ quả nhiên không tiện.
Hàn Hân Đình thở dài, cô trải qua hơn cả chục phút suy nghĩ mãi đến khi tiếng kéo cửa phòng tấm vang lên, Tạ Kỳ Ngôn đi ra với quần áo ngủ có chút bảo thủ. Bình thường, Tạ Kỳ Ngôn sẽ mặc một chiếc sport-bra và quần ngắn, nhưng vì đang ở bên ngoài nên cô chọn một chiếc áo thun trắng rộng và quần ngắn vừa vặn.
Cộng thêm đầu tóc vừa được gội qua sạch sẽ, hương thơm da thịt cũng trở nên ngọt ngào, phần tóc còn ướt hai bên ép sát, những lọn tóc màu nâu còn chút rối phủ lên khuôn mặt khiến hình ảnh của Tạ Kỳ Ngôn trông thoải mái, khác biệt hẳn với sự cứng nhắc thường thấy, tất cả càng toát vẻ thanh diễm và làn da sáng mịn của Tạ Kỳ Ngôn.
Hàn Hân Đình không khỏi liếc nhìn.
"Cậu mau đi tắm còn nghỉ ngơi, mai chúng ta cần đến cảnh cục sớm." Hàn Hân Đình hận không thể làm Tạ Kỳ Ngôn câm đi. Giao diện này nếu không thốt lên mấy lời đó sẽ đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng thực sự trời đã dần tối, sương lạnh cũng xuống, nếu còn chần chờ chắc chắn cơ thể sẽ dễ cảm mạo. Hàn Hân Đình chọn đại một bộ đồ ngủ trong chiếc vali của mình rồi đi vào trong, trong túi quần đã có sẵn lọ thuốc. Trong lúc Tạ Kỳ Ngôn ở nhà tắm, cô đã nhanh chóng cất lọ thuốc hay uống vào túi quần của mình.
Hàn Hân Đình tắm khá lâu, phần nhiều cô dành thời gian trong nhà tắm để uống thuốc và chờ đợi những cơn đau khi dùng thuốc qua đi phần nào mới dám bước ra ngoài.
Lúc Hàn Hân Đình mở cửa, để lộ hình ảnh kiều diễm và mị hoặc trong chiếc đầm ngủ hai dây để phần vòng 1 lấp ló đằng sau lớp vải, cùng xương quai xanh hút mắt đến mê người, cả phần vai và cánh thon dài trắng nõn lộ ra, phần cổ chữ V vừa vặn khoe khéo chiếc khe dẫn dụ.
Hàn Hân Đình chỉ biết thở dài. Toàn bộ đầm ngủ ở nhà đều là kiểu như thế, những chiếc đem theo trong chuyến công tác đã là kín đáo nhất.
Khoảnh khắc chứng kiến hình ảnh đó, đầu óc của Tạ Kỳ Ngôn không nhớ trước đó mình đã đọc gì trong cuốn sách mà mình vừa chăm chú nghiền ngẫm.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu có dẹp cái ánh mắt đó đi không?" Hàn Hân Đình tức giận, có lẽ cô không biết trong mắt Tạ Kỳ Ngôn lúc đó nhan sắc của cô đúng là dẫn dụ mê người.
"Tôi không hiểu. Sao cậu cứ thắc mắc ánh mắt của tôi làm gì chứ?"
"Tôi không thích! Nếu cậu nhìn tôi như thế tôi sẽ móc mắt cậu ra đấy."
"Sau đó cậu định làm gì?" Tạ Kỳ Ngôn vui vẻ hạ chiếc kindle trên tay mình, tò mò hỏi Hàn Hân Đình.
"Đem đi ngâm!"
Hàn Hân Đình thốt ra lời này mà sắc mặt lạnh lẽo. Cô với tay lấy bình nước trên đầu giường rót vào ly, uống một hơi hết sạch rồi mới leo lên giường ngủ.
Tạ Kỳ Ngôn thấy thế cũng từ chiếc ghế nhỏ, chậm chạp hạ chiếc máy kindle yêu thích của mình xuống, nhỏ nhẹ hỏi.
"Tôi tắt đèn được không?"
"Chừa lại một chiếc đi, tôi không quen ngủ khi tắt hết đèn." Hàn Hân Đình giảm bớt thái độ gay gắt.
Tạ Kỳ Ngôn rất nghe lời. Nhưng ai ngờ khi nghe thấy người bên giường bên đang chui vào chăn, làm một loạt tiểu tiết để chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, Hàn Hân Đình bất giác lấy chiếc gối của mình chặn ở giữa.
Nhưng Tạ Kỳ Ngôn không tức giận, chỉ cảm thấy khó hiểu pha thêm một ít lo lắng.
"Cậu không thoải mái à?"
"Xin lỗi! Nhưng tôi sợ sẽ làm phiền cậu."
"Để gối ở giữa sẽ làm cậu thấy tốt hơn à?"
"Ừ!"
Nếu giữa họ không có khoảng cách, không có gì che chắn, cô sợ những tiếng khóc vào ban đêm, những lần cơn ác mộng làm cô cuồng loạn tự hủy hoại da thịt mình sẽ bại lộ. Cô không muốn Tạ Kỳ Ngôn phát hiện, cũng không muốn cô ấy nhìn mình như một kẻ điên.
"Cậu không nằm gối, ngủ sẽ không thoải mái đâu. Tôi không quen nằm gối, lấy gối của tôi để ở giữa đi."
Thao tác của Tạ Kỳ Ngôn rất nhanh, đem gối của Hàn Hân Đình để qua một bên rồi mới dùng gối mình chắn lại, không thêm nhiều lời.
Đêm xuống, có lẽ vì tâm trạng quá căng thẳng nên lượng thuốc nạp vào gần như không phát huy tác dụng.
Những hình ảnh mơ màng về bìa rừng đen nghịt, chỉ đơn độc một mình Hàn Hân Đình mò mẫm để tìm kiếm lối ra, cô cứ chạy, chạy mãi càng lúc thấy xung quanh
Trước mặt có một thân ảnh quen thuộc, một người con gái với khuôn mặt xinh xắn, tóc dài cột lên để lộ phần cổ trắng nõn. Cô gái ấy đón Hàn Hân Đình bằng nụ cười xuất hiện ở phía ánh sáng rạng rỡ ở cuối bìa rừng.
Hàn Hân Đình mừng rỡ, dốc sức chạy đi, miệng không ngừng gọi tên cô gái ấy. Gọi đến điên cuồng nhưng cô gái ấy không dừng lại. Hàn Hân Đình chạy mãi, chạy mãi trong trời đen nghịt khiến bản thân vấp ngã đến lộn nhào cũng không từ bỏ.
Đến khi cô tưởng mình kiệt sức, cô lại đuổi kịp người kia, chỉ là khi cô vươn tay tới hàng tá cánh tay khác của những người đàn ông lại rắn rỏi, lạnh lùng ghì chặt lấy người con gái đó rồi kéo cô mạnh xuống vực sâu.
Hàn Hân Đình bất lực gào lên. Trong khoảng không vô chừng chỉ thấy một bộ đồ đầy máu.
"Dao Dao!"
Hàn Hân Đình thở hổn hển, trán toát mồ hôi lạnh, nước mắt ngấn dài bắt đầu nối thành châu rơi xuống khuôn mặt vẫn còn hoảng hốt.
Cô bất giác nhìn thấy người bên cạnh đã ngủ say, cô thở phào một tiếng rồi mới nằm xuống. Bàn tay bấu víu vào cánh tay đang lạnh toát của mình, móng bấm sâu vào khiến cơn đau nhanh chóng hình thành rồi lan đi, Hàn Hân Đình thút thít khóc.
Là một cảnh sát, điều đầu tiên chính là khả năng phòng vệ phải nhạy bén. Tạ Kỳ Ngôn đã luyện tập điều này khi trở thành nội gián, đến mức chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng sẽ làm cô lập tức phản xạ dù nửa đêm hay chuẩn bị tiến vào giấc ngủ. Suốt mấy năm trời, đều không ngủ sâu.
Tạ Kỳ Ngôn biết Hàn Hân Đình sẽ khó xử nếu mình phát giác. Lúc Hàn Hân Đình cựa quậy liên hồi, Tạ Kỳ Ngôn đã tỉnh. Khi cô ấy vô thức gọi cái tên Dao Dao rồi bật dậy, Tạ Kỳ Ngôn có khẽ hờ mắt quan sát nhưng cố tình giả vờ ngủ say.
Lúc này, qua tầm nhìn phần nào bị cản của chiếc gối chắn giữa, Tạ Kỳ Ngôn chỉ quan sát được có tấm lưng nhỏ đang gánh gồng những nỗi đau gì đó mà Tạ Kỳ Ngôn không thể hiểu hết, đôi vai vẫn đang run lên bần bật, cánh tay cũng đang bị hành hạ đến sắp bật máu cả rồi.
Tạ Kỳ Ngôn nhịn không nổi, quyết định kéo bỏ phần gối chắn, đưa hết thân người mình tiến về phía trước, một tay lòn xuống phần gối của Hàn Hân Đình, một tay vòng qua eo cô, dùng lực kéo Hàn Hân Đình vào lòng mình.
Hàn Hân Đình bất ngờ bị người khác ôm chặt lấy, rất muốn phản kháng nhưng chân tay mềm nhũn, vòng tay của người này lại rất có uy lực khắc chế nhưng trong sức mạnh đó lại cảm nhận được sự nhẹ nhàng, ân cần.
Thấy Hàn Hân Đình có chút giãy giụa và sợ hãi, Tạ Kỳ Ngôn không dám siết quá chặt, chỉ dùng sức giữ thân người cô lại, kéo cô sát vào người mình, giọng Tạ Kỳ Ngông chầm chậm vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Cậu không muốn tôi thấy! Tôi sẽ nhắm mắt lại."
"Cậu không muốn tôi nghe! Tôi sẽ ngủ đến say."
Nói đến đây, Tạ Kỳ Ngôn bất giác siết chặt Hàn Hân Đình. Hàn Hân Đình cũng không phản kháng. Thay vì rơi trong khoảng trống tăm tối và sợ hãi, rơi vào cái ôm này vẫn tốt hơn. Hàn Hân Đình dựa sát vào lồ ng ngực của Tạ Kỳ Ngôn, được bảo vệ tuyệt đối.
"Coi như hôm nay cho cậu mượn chỗ, thân nhiệt tôi rất cao, hơi ấm sẽ làm người khác thả lỏng một chút, cậu cứ yên tâm mà ngủ."
Nước mắt của Hàn Hân Đình không biết tại sao lại không thể giữ nổi nữa mà thất thủ rơi xuống, nóng rát cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn. Tạ Kỳ Ngôn không nhúc nhích, giữ cơ thể mình rất quy củ để Hàn Hân Đình có thể yên tâm dựa vào mình.
Cảm nhận được những giọt nước mắt xả ra, âm thanh thút thít lại bị Hàn Hân Đình giữ chặt trong miệng, cô cắn chặt môi mình để không làm Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy bản thân đáng thương hại. Nhưng ngược lại, Tạ Kỳ Ngôn vẫn rất ôn tồn, đưa bàn tay mình rờ chạm lên gương mặt yêu kiều ngập nước của Hàn Hân Đình, dùng ngón cái cẩn thận lau nhẹ.
Hàn Hân Đình hoàn toàn mềm nhũn, toàn thân thả lỏng, khóc đến lả đi.
Đêm đó, Hàn Hân Đình không còn mơ thấy một cơn ác mộng nào nữa. Hơi ấm thực sự rất có tác dụng giảm đau, lại rất an toàn để người khác dựa vào.
Tạ Kỳ Ngôn nói đúng, nhiệt độ cơ thể cô ấy rất cao khiến người khác vừa có cảm giác dễ chịu vừa có cảm giác như được che chở.
Hàn Hân Đình vẫn quay lưng về phía Tạ Kỳ Ngôn, nhưng chỉ phút chốc nào đó lúc giữa đêm khi thấy hơi ấm sau lưng dịch chuyển đi, cô lại cọ quậy, một chú mèo bé nhỏ luôn muốn an yên nằm gọn trong ổ ngủ của mình, Hàn Hân Đình vô thức xích gần Tạ Kỳ Ngôn, vùi lưng vào lòng Tạ Kỳ Ngôn.
Không biết vì khóc hay vì cái ôm từ phía sau của người này mà Hàn Hân Đình lại ngủ sâu hơn cô nghĩ, ngay cả những cuộc hoan lạc sáng đêm cũng không làm cô cảm thấy thoải mái như thế.
Tạ Kỳ Ngôn canh chừng Hàn Hân Đình đến quá khuya khi thấy tiếng thở cô trở nên đều đều, mới an tâm đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Hàn Hân Đình dậy sớm hơn Tạ Kỳ Ngôn một chút. Lúc cô xoay qua, mặt đối sát mặt với Tạ Kỳ Ngôn.
"Không phải cậu là gái thẳng hay sao? Còn là loại thẳng như thép, ấm áp thế này là sao chứ."
Hàn Hân Đình quan sát cặn kẽ khuôn mặt thanh diễm của Tạ Kỳ Ngôn rồi ánh mắt rơi xuống bờ môi đang phập phồng theo từng làn hơi thở. Cảm giác rất muốn chiếm lấy
Khi cô kéo sát khuôn mặt mình gần hơn, muốn thử ấn lên đó một dấu hôn, Tạ Kỳ Ngôn mở mắt.