Tạ Kỳ Ngôn là người nói chuyện nguyên tắc và chữ tín. Cô nói sẽ ngủ cùng Hàn Hân Đình một đêm. Thế nên, cô luôn không để bản thân quá phận, hơn nữa, nghe lời Mạc Bắc, Tạ Kỳ Ngôn càng không thể nôn nóng bước vào thế giới của Hàn Hân Đình.
Theo thói quen, Tạ Kỳ Ngôn dậy từ rất sớm để tập thể dục. Hôm nay cũng vậy. Hơn nữa, đây còn là nhà của người khác, nếu cô cứ tiếp tục ở lì trên giường thế này, lúc Hàn Hân Đình tỉnh giấc, cả hai lại phải khó xử khi đối mặt.
Tạ Kỳ Ngôn nhanh tay nhanh chân rời khỏi biệt thự, đạp xe về nhà mình và đến cục cảnh sát.
Chuyện đêm hôm đó nếu Hàn Hân Đình không nói, cô cũng sẽ tuyệt đối không nhắc lại.
Vì mừng Hàn Hân Đình trở lại cảnh cục sau mấy ngày nghỉ phép, hơn nữa gần đây tình hình trị an của Tô Hàn lại rất tốt, tốt đến mức mỗi ngày đi làm tan sở đều rất đúng giờ khiến cả đám trinh sát phải cố gắng kiếm chuyện để làm.
Lão Bân bận rộn cập nhật hết mớ tin tức trong ngày. Tiểu Cảnh còn mang cả sách Anh Văn để học thêm, Phương Tư Nhã trông nghiêm túc hơn khi cố hoàn thành một số báo cáo cho các vụ án vặt vãnh gần đây. Chỉ có Hàn Hân Đình và Tạ Kỳ Ngôn lại tranh thủ thời gian để xem xét lại các tài liệu công khai của vụ án 15 năm trước.
"Này! Hôm nay chúng ta cùng ăn trưa đi?" Tiểu Ca mang đề xuất đột ngột này phá tan không gian nhàm chán của phòng trọng án.
"Tại sao chúng ta cần phải cùng ăn trưa chứ?" Lão Hổ cau mày, thắc mắc.
"Từ hôm sếp Tạ, trưởng khoa Hàn, đội phó Phương và Tiểu Cảnh từ Lam Châu về, chúng ta chưa mời các vị anh hùng đây một bữa nào mà?" Tiểu Ca rành mạch giải thích.
"Là cậu đang kiếm chuyện để mời Tiểu Cảnh ăn đúng không?" Lão Bân vạch trần với đôi mắt nhìn thấy hồng trần. Ai lại không thấy, từ lúc về lại Tô Hàn, Tiểu Cảnh rất hạn chế nhận lấy sự nhiệt tình từ Tiểu Ca.
"Lão Bân! Chú nói gì đấy! Cháu thật lòng mà. Gần đây, có một quán bán mì lòng bò rất ngon nên cháu muốn cho mọi người mở mang tầm mắt thôi."
"Hơn nữa, Lão Hổ với Tiểu Cảnh chẳng phải cũng rất thích ăn mì lòng bò sao?" Tiểu Ca e thẹn nhìn về phía Tiểu Cảnh, gãi đầu.
"Tôi thích ăn mì lòng bò hả?" Lão Hổ ngây người hỏi lại, Phương Tư Nhã ở gần đó nhìn cũng đã nhìn quá rõ tâm ý của cậu trai này. Sau đó, cô lại nhìn sang Tiểu Cảnh, cô nàng vẫn im lặng cúi mặt vào đám bài tập tiếng Anh.
"Tiểu Ca nói đúng, chúng ta cũng chưa từng có cơ hội ngồi ăn chung bao giờ. Hơn nữa, từ lúc đến đây, bận rộn ở Lam Châu cả tháng, tôi cũng chưa có dịp mời mọi người mà." Phương Tư Nhã kịp thời giải vậy, Tạ Kỳ Ngôn không ngại hưởng ứng.
"Cũng được! Vậy đội phó Phương tốn kém rồi!"
Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã là một cặp đôi ăn ý, chỉ cần nhìn thấy sự ra mặt này thì Tạ Kỳ Ngôn cũng hiểu rõ. Trước đến nay, Phương Tư Nhã không phải là một người câu nệ lễ nghĩa ở văn phòng, lần này rõ ràng là muốn giải vây sự ngượng ngùng của Tiểu Cảnh nên mới ra tay.
Ban đầu, Hàn Hân Đình không thèm ngó ngàng hay nghĩ đến chuyện tham gia dùng bữa trưa cùng mọi người. Nhưng Tạ Kỳ Ngôn đã lên tiếng cũng ăn cùng họ, Hàn Hân Đình cũng không cần chán ghét né tránh đi nên mới quyết định đặt mì lòng bò cùng đám người phòng trinh sát.
Mì lòng bò mà Tiểu Ca giới thiệu đúng là có nước dùng rất xuất chúng. Có điều trong lúc đặt hàng vội vàng, Tiểu Ca lại chọn toàn nước dùng cay mà còn là loại Tứ Xuyên đặc trưng.
Riêng phần Tiểu Ca dành cho Tiểu Cảnh là loại mì lòng bò đặc biệt, từ nguyên liệu dùng cho món đến lòng bò cũng là lòng loại một. Tô mì lòng bò đặc biệt cực kỳ phô trương, danh xứng với thực, nhìn vào đã biết ai là người được ưu ái nhất trong bữa trưa này. Cả phòng trọng án ai cũng trầm trồ trước sự thiên vị của Tiểu Ca.
Quả thật, Tiểu Ca luôn biết cách để người khác nhận được sự chú ý, cũng không biết phải khước từ ra sao với thịnh tình này.
Là một người luôn có óc quan sát rất nhạy bén, Tạ Kỳ Ngôn không khó để bắt lấy phản ứng bối rối lẫn một chút thở than ánh lên trên khuôn mặt của Tiểu Cảnh trước làn khói mỏng bốc lên từ tô mì lòng bò thơm ngon.
"Sao thế? Không ngon à?" Tạ Kỳ Ngôn nhỏ nhẹ hỏi han.
"Không phải, chỉ là..."
"Em không muốn phụ lòng của Tiểu Ca, nhưng tấm lòng này em cũng không muốn nhận."
Nói rồi, làn mi của Tiểu Cảnh trở nên ủ rũ. Cô nhẹ cúi mặt xuống. May mắn Tiểu Ca đang bị Phương Tư Nhã trêu ghẹo, nói vài lời đùa nên không để ý động thái này của Tiểu Cảnh.
"Được rồi! Cũng làm khó em rồi." Tạ Kỳ Ngôn hiểu ý này, nhanh tay đổi suất mì lòng bò đặc biệt của Tiểu Ca qua cho mình. Phần mì của Tạ Kỳ Ngôn cũng là mì lòng bò Tứ Xuyên nhưng hàm lượng cay sẽ không thể nào so bì với tô đặc biệt. Cô nghĩ Tiểu Cảnh ít nhất có thể chịu được mức độ cay này.
"Nhưng sếp Tạ...sếp!"
"Không sao. Em cũng không ăn được cay mà."
Hàn Hân Đình ở cách Tạ Kỳ Ngôn một Lão Bân thấy toàn bộ diễn biến. Không ai biết nhưng chính cô hiểu người không giỏi ăn cay nhất trong đội trọng án này chính là Tạ Kỳ Ngôn. Nhớ có một tối, khi cả 4 người ra ngoài ăn, Tạ Kỳ Ngôn ham vui ăn phải lẩu cay đã hành cho chiếc dạ dày lên cơn hết một đêm.
Đêm đó, nằm bên cạnh Tạ Kỳ Ngôn, cô còn nhớ mình trông thấy mà xót không thể tả.
Từ nãy đến giờ, Tạ Kỳ Ngôn chẳng phải còn đang loay hoay không biết nên xử lý suất mì lòng bò vị cay Tứ Xuyên của mình thế nào sao? Bây giờ còn ra vẻ anh hùng, ăn cả phần đặc biệt. Hàn Hân Đình bất giác "hừ" lạnh một tiếng.
"Không biết tự lượng sức."
Lão Bân bên cạnh nhìn thấy ánh mắt dậy lên ngòi lửa và câu nói có phần than phiền của trưởng khoa Hàn, ông cảm thấy quá khó hiểu. Chính ông cũng mù mờ không biết bọn trẻ phòng trọng án đang bị làm sao nữa.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, Tạ Kỳ Ngôn rất khó khăn để ăn được nửa tô mì lòng bò. Hàn Hân Đình nhìn biểu cảm quá chân thật của Tạ Kỳ Ngôn khi vất vả đối phó với loạt vị cay nồng, bản thân không nhìn nổi nữa, càng không thể yên tâm ăn hết tô mì nên đành bỏ đi trước về lại phòng làm việc.
Trước khi vào phòng khám nghiệm để thực hiện một số thí nghiệm pháp y, nhân lúc cả đám người đều không có ở đây, Hàn Hân Đình nhanh nhẹn lấy thuốc trị dạ dày trong hộp tủ của mình, để lên bàn Tạ Kỳ Ngôn, sẵn tiện để thêm một số bịch thuốc tráng men cùng một hộp sữa loại Tạ Kỳ Ngôn yêu thích.
"Hừ! Cậu ta chẳng phải tự bày đặt anh hùng sao? Mình quan tâm làm gì chứ?"
Hàn Hân Đình bất chợt trầm ngâm khi nhìn đám đồ mình cố tình để lên bàn Tạ Kỳ Ngôn.
"Nhưng ăn cay như vậy không sao chứ?" Hàn Hân Đình ngẫm nghĩ hình ảnh Tạ Kỳ Ngôn khó khăn gắp từng đũa mì lòng bò, thở dài một tiếng mới để lại mọi thứ và đi đến phòng khám nghiệm.
Phải hơn một lúc sau Tạ Kỳ Ngôn mới trở lại phòng làm việc. Khi nhìn vào đống đồ trên bàn, bản thân cũng không không dám tin nổi.
Một thùng đồ chứa đủ loại sữa yêu thích nhất cùng một số thuốc trị đau dạ dày, cảm giác như người tặng mang cả kho thuốc đặt đến trước mắt Tạ Kỳ Ngôn. Cảnh tượng thực sự rất hoành tráng.
Trong cảnh cục, những người biết được Tạ Kỳ Ngôn đau dạ dày chắc chỉ có Phương Tư Nhã và Hàn Hân Đình mà thôi. Lúc công tác ở Lam Châu, cơn đau dạ dày đột ngột khiến Hàn Hân Đình lo sốt vó hết một đêm.
Tạ Kỳ Ngôn nhìn đống đồ trên bàn rồi hướng mắt về phía Tiểu Cảnh. Tiểu Cảnh ngơ ngác, lập tức ra dấu khi thấy Tạ Kỳ Ngôn nhìn về phía mình.
"Đừng nhìn em, không phải em."
Ánh mắt Tạ Kỳ Ngôn lại quét qua chỗ của Phương Tư Nhã.
"Cậu nghĩ tôi chu đáo đến vậy hả?" Phương Tư Nhã cũng làm hiệu cho biết mình không can dự vào chuyện này.
Hai cái lắc đầu làm Tạ Kỳ Ngôn ngây người ra một lúc. Cô nhìn mãi vào đám thuốc trên bàn rồi nhìn vào chỗ bàn làm việc của Hàn Hân Đình. Cô ấy không có ở đây. Tạ Kỳ Ngôn lóe ra câu trả lời cho nguồn gốc của món quà bất ngờ trên bàn làm việc của mình. Tạ Kỳ Ngôn cong khóe miệng tươi cười.
Lúc này, Hàn Hân Đình bước ra từ phòng thí nghiệm, đúng lúc chạm lấy đôi mắt hớn hở của Tạ Kỳ Ngôn như biểu thị lời cảm ơn, lúc Hàn Hân Đình chuẩn bị sẵn một phong thái đáp lại ánh mắt nồng nàn đó, một viên cảnh sát lại vô tình đập tan.
"Sếp Tạ! Lúc nãy có một chị gái rất xinh đẹp đến tìm sếp đó!"
"Hả? Chị gái?"
"Dạ! Họ Mạc thì phải." Cảnh viên líu lo.
"Chị ấy nói muốn đưa đồ cho sếp, tôi bảo để gọi sếp nhưng chị ấy bảo không muốn làm phiền nên lại đồ trên bàn sếp rồi đi."
Sự vô tư và lanh lợi của viên cảnh sát khiến Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình lại không thể cười nổi. Đáng lẽ không nên có cảm giác khó chịu nhưng Hàn Hân Đình hận mình không thể chạy đến đẩy hết đám thuốc trên bàn làm việc của Tạ Kỳ Ngôn, chừa lại những thứ mình đã chuẩn bị cho đối phương.
Thậm chí, cô hận mình không thể làm ngơ Tạ Kỳ Ngôn. Nếu vậy, sự khó chịu đang bao lấy mình sẽ không xảy ra.
"Không ngờ sếp Tạ, vừa được nam lẫn nữ yêu thích đến vậy, hình tượng cảnh sát nhân dân, rất đáng noi theo mà."
Hàn Hân Đình dần dần đi lại gần phía bàn làm việc của Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt không di dời khỏi thùng đồ hoành tráng đang để trên bàn, dùng thái độ chọc nguấy lạnh lùng đâm thẳng vào khuôn mặt vẫn chưa hết ngỡ ngàng của Tạ Kỳ Ngôn.
"Tôi không biết mà. Tôi tưởng..."
So với người thật lòng quan tâm cậu ấy, mình cũng chỉ là một số ít lẫn trong đó. Có cũng được, không có cũng được. Người như cậu ấy, xứng đáng nhận những điều này. Hàn Hân Đình thấy trái tim mình thở dài rồi đặt bản báo cáo lên bàn của Tiểu Cảnh, sau đó quay về phòng làm việc. Cô không muốn chờ đợi lời giải thích của Tạ Kỳ Ngôn.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn vội vàng bấm điện thoại gọi cho Mạc Bắc.
"Mạc Bắc! Chị tính chơi chết em hả?"
"Chị muốn cho em một sự thúc đẩy." Mạc Bắc hài lòng, nhấp ngụm Americano yêu thích khi ngồi ở tại khu vực ngoài trời của bệnh viện.
"Thúc đẩy gì chứ?"
"Chẳng phải em nói có người yêu à? Người yêu em còn ở cùng một cảnh cục, nhưng hai đứa còn chưa phải chính thức, chính là bên trong thì muốn, bên ngoài còn ngại đó."
"Chị với Phương Tư Nhã thân thiết như thế từ bao giờ?"
"Ai bảo em nói dối chị là người yêu. Chưa là người yêu của nhau mà bệnh tình người ta cũng muốn quản. Chị đây là muốn nhử mèo mà thôi."
"Bây giờ không phải, sau này sẽ phải."
"Coi em mạnh miệng chưa kìa."
Chẳng phải chưa từng yêu sao, bây giờ lại có thể nói những câu như thế này nữa chứ. Mạc Bắc phì cười, chưa bao giờ cô thấy một Tạ Kỳ Ngôn sẽ vì người khác mà trở nên như thế.
"Tạ Kỳ Ngôn! Chị rất nghiêm túc nói em biết theo chị tìm hiểu bệnh tình của cô ấy, sự rối loạn hiện tại chỉ đang ở mức độ kiểm soát cầm chừng, trong thời gian tới nếu thực sự không chịu tiếp nhận điều trị chuyên sâu, chính là phó thác số phận, tình trạng tinh thần sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, thậm chí có thể làm tổn thương người bên cạnh."
"Tạ Kỳ Ngôn, em thực sự nghĩ mình đủ rộng lượng, đủ kiên nhẫn với cô ấy sao?"
"Em yêu cô ấy."
Câu nói khẳng định rõ ràng, lực nhấn đúng nơi, dù chỉ nghe qua điện thoại nhưng Mạc Bắc có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong câu nói này. Chính là kiên định và tự tin như thế. Mạc Bắc chưa từng thấy Tạ Kỳ Ngôn vì ai mà rung động, vì ai mà quyết tâm đ ến như vậy, vì một thứ ngoài công nghĩa mà thật lòng theo đuổi như vậy.
Lần đầu nhìn thấy cũng là lần đầu cảm động.
"Tạ Kỳ Ngôn! Lần này em ngầu lắm đó." Mạc Bắc cảm thán.
"Lần này coi như cho tụi em một chút ngòi nổ, k1ch thích tính chiếm hữu của cô ấy." Mạc Bắc tinh ranh giải đáp cho Tạ Kỳ Ngôn rồi khoan khoái cúp máy để mặc cho Tạ Kỳ Ngôn tự mình suy nghĩ
Tạ Kỳ Ngôn cũng hiểu ý của Mạc Bắc nhưng cô càng không muốn Hàn Hân Đình nhìn mình bằng thái độ chọc nguấy như lúc này. Cúp máy xong, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng đi về phòng khám nghiệm.
"Tôi, Tạ Kỳ Ngôn đây! Tôi vào được không?" Tạ Kỳ Ngôn gõ cửa. Hàn Hân Đình không trả lời chỉ biết đã mở khóa bên trong.
"Có chuyện gì?" Hàn Hân Đình lạnh nhạt.
"Chuyện lúc nãy, tôi không biết, là trò đùa một người bạn mà thôi." Tạ Kỳ Ngôn cũng không lòng vòng.
"Tôi có nói là đang ăn mì lòng bò nên không thể ra ngoài ăn cùng chị ấy, tôi không biết chị ấy sẽ mang cả lô thuốc trị dạ dày đến."
"Điều đó vì sao tôi cần phải quan tâm." Hàn Hân Đình có lẽ lường trước chuyện Tạ Kỳ Ngôn sẽ chạy đến đây để giải thích. Cô ấy rõ ràng là người chính trực. Hàn Hân Đình mừng vì Tạ Kỳ Ngôn vẫn luôn như thế, nhưng cảm giác khó chịu thì làm sao có thể nhanh chóng nuốt xuống được.
"Vì tôi thích cậu, nghiêm túc thích cậu, nên tôi không muốn có sự hiểu lầm nào?" Tạ Kỳ Ngôn thẳng thắn đáp trả.
"Tạ Kỳ Ngôn, tôi nói cho cậu biết nếu cậu cần một người để ngủ cùng, lâu lâu tôi có thể chiếu cố cho cậu một chút."
"Nhưng nếu cậu cần để người để nghĩ đến chuyện nghiêm túc, cậu nên tránh xa tôi ra. Tôi không thích có ràng buộc, cũng là không thích cậu." Hàn Hân Đình một nhát đâm vào trái tim của Tạ Kỳ Ngôn.
Có lẽ Tạ Kỳ Ngôn nắm rõ tính cách của Hàn Hân Đình, nếu Tạ Kỳ Ngôn tiến lên một bước thì cô ấy nhất định sẽ lùi lại một bước. Chỉ cần đằng sau còn đường lui, cô ấy nhất định không ngừng phòng vệ.
Tạ Kỳ Ngôn trước lời khiêu khích này không hề nôn nóng, hít một hơi rồi nói.
"Cậu không thích tôi là chuyện của cậu. Tôi muốn theo đuổi cậu, là chuyện của tôi."
"Tôi tự tôi làm thì tự tôi chịu, không liên quan đến cậu."
"Nhưng mà Hàn Hân Đình này!
"Lúc nào cậu cần, cứ gọi tôi. Tôi không cần biết lúc đó là mấy giờ, cũng không cần biết cậu làm tôi giận như thế nào, tôi vẫn sẽ đến chỗ cậu."
"Đó là đặc quyền của cậu."
Tạ Kỳ Ngôn rành mạch tỏ bày lòng mình.
Dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn rời đi để lại Hàn Hân Đình với trái tim đập nhanh như trống bỏi, từng nhịp, từng nhịp cuốn theo từng lời của Tạ Kỳ Ngôn khiến Hàn Hân Đình không đếm nổi số nhịp bình thường của trái tim mình.
Khi cánh cửa phòng khám nghiệm đóng lại che đi tấm lưng của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình chợt bừng tỉnh, rất muốn chạy theo, muốn ôm chầm lấy người đó, muốn mặc kệ mà buông xuống hết gánh nặng trong lòng mình. Nhưng giống như bây giờ, giữa cô và Tạ Kỳ Ngôn luôn tồn tại một tấm vách mà không thể bước qua nổi.
Sau buổi nói chuyện ở phòng khám nghiệm, mấy ngày sau đó, Tạ Kỳ Ngôn cũng không còn giữ ý giữ tứ mà thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến Hàn Hân Đình. Phương Tư Nhã cũng không khỏi ngạc nhiên với sự nhiệt tình này của người bạn chí cốt.
"Nè! Theo đuổi lộ liễu như vậy, cậu không sợ à?" Phương Tư Nhã tò mò.
"Lộ liễu lắm hả?" Tạ Kỳ Ngôn tỉnh bơ.
"Còn không? Cậu nhìn ánh mắt cậu xem, giống như muốn dâng hiến cho Hàn Hân Đình vậy."
"Mà cậu đã theo đuổi được người ta chưa?"
"Cậu ấy không đồng ý." Tạ Kỳ Ngôn cũng không trốn tránh.
Nghe đến đây Phương Tư Nhã thở dài, bình thường chỉ cần vài ngày là cô có thể làm tan chảy trái tim người khác. Một người ưu tú như Tạ Kỳ Ngôn sao lại có thể chậm chạp như vậy chứ?
"Tạ Kỳ Ngôn, cậu thực sự có cố gắng không vậy?"
"Cậu phải táo bạo lên, theo đuổi người khác cậu cần phải mặt dày một chút, bỏ liêm sỉ qua một chút. Giữ nguyên tắc thì sẽ ế cả đời đó." Phương Tư Nhã tức tối, ra thêm một tràng gợi ý k1ch thích chí khí của Tạ Kỳ Ngôn.
Thế nên, nghe theo Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn đối với mỗi chuyện liên quan đến Hàn Hân Đình cũng rất tăng tốc và không tránh né sự quan tâm. Đến nỗi Phương Tư Nhã phải đánh giá cao biểu hiện hôm nay của Tạ Kỳ Ngôn khi mọi người trong phòng trọng án gọi trà chiều.
"Hàn tỷ à, phần ăn của chị, thêm trà sữa của chị." Tiểu Ca nhanh nhau bưng phần trà sữa đến bàn làm việc của Hàn Hân Đình.
"Tôi bảo mua trà sữa nóng mà?" Hàn Hân Đình cau mày khó chịu.
"Em có dặn, có thể lúc đó người ta lại quên." Tiểu Ca hốt hoảng nhìn cái cau mày của Hàn Hân Đình, tay chân vội vàng lấy lại ly trà sữa lạnh.
"Để em lập tức đi đổi!"
"Không cần phiền phức vậy, được rồi, để đó đi!" Hàn Hân Đình lười nhác cũng không muốn phiền phức khi ai nấy cũng đã có ly trà ưng ý của mình rồi. Hơn nữa, chỗ bán lại còn cách cảnh cục cả mấy ngã tư.
Hàn Hân Đình nhận lấy rồi đặt ly sang bên cạnh, không đụng đến dù đó là món trà sữa cô rất thích. Hành động của cô đều bị Tạ Kỳ Ngôn thâu tóm. Tạ Kỳ Ngôn đã tỉ mỉ quan sát một lúc, rồi quyết định bước tới.
"Cậu uống của tôi đi. Trà sữa nóng, loại cậu thích." Tạ Kỳ Ngôn đặt ly trà sữa còn nghi ngút khói xuống bàn của Hàn Hân Đình.
"Không cần đâu." Hàn Hân Đình trả lại Tạ Kỳ Ngôn bằng một ly nước lạnh.
Nhưng Tạ Kỳ Ngôn rất kiên nhẫn, trở về bàn làm việc của mình, chậm rãi quan sát. Hàn Hân Đình không hề động đến ly trà sữa, nước cũng đã bắt đầu thấm qua lớp ly nhỏ xuống.
Tạ Kỳ Ngôn một lần nữa trở lại, ly trà sữa vẫn còn hơi ấm, chất trà nguyên vị. Tạ Kỳ Ngôn đoán Hàn Hân Đình đang vào chu kỳ, lần trước ở Lam Châu, cô ấy cũng như thế và tuyệt đối không đụng đến đồ lạnh.
"Hôm nay, cậu không tiện uống đồ lạnh sao?"
"Tạ Kỳ Ngôn!"
"Uống của tôi đi! Hôm nay, tôi muốn uống đồ lạnh."
Tạ Kỳ Ngôn đặt ly của mình xuống, tiện tay lấy ly trà sữa đang tan đá của Hàn Hân Đình. Cơ bản vị rất nhạt nhẽo, nên cô càng không muốn Hàn Hân Đình sẽ cảm thấy khó chịu khi không uống được món trà mình thích. Chẳng phải Hàn Hân Đình thường yêu cầu rất nhiều với ăn uống sao.
"Cái đồ đầu rùa này!" Hàn Hân Đình không biết khóe miệng mình tự nhiên cong lên khi nhấp ly trà sữa ấm nóng của Tạ Kỳ Ngôn