Gọi Dượng Là Chồng

Chương 43: La Em Vì Lo Lắng Cho Em





Hi Vãn chạy sòng sọc vào bệnh viện, giữa chốn người đông đúc cũng ráng để chen qua
" Cho..cho tôi hỏi bệnh nhân Lam Y vừa chuyển đến, đang ở phòng nào " Cô hớt ha hớt hải hỏi người y tá của bệnh viện
Cô ta hơi khựng lại một chút như đang cố kích hoạt não mình, rồi lại lật lật vài trang tài liều thì à lên một tiếng : " Cô ấy đang được cấp cứu tại lầu ba, cô cứ đi thẳng rẻ trái là đến "
" Cảm ơn " Cô gấp gáp cúi đầu rồi lại nhanh chóng bước đi, từng sải bước của cô nhanh hơn thường ngày một cách thần kì, bỏ xa Trạch Dương ở phía sau
Nhìn từ phía xa đã thấy dáng người cao to đang ngồi ở ghế chờ, người đó gục đầu vẻ chán nản, không còn dáng vẻ kiểu hãnh điềm đạm như mọi lần.

Đi đến gần hơn thì không thể nhầm lẫn vào đâu được :
" Chú ! Chuyện tai nạn là sao vậy ạ "

Hi Vãn chạy lại chỗ hắn đang ngồi, từ tốn hỏi, cô không gấp rút như khi nảy vì cô biết hắn cũng đang rối rắm không kém gì cô.

Có gấp gáp thì cũng khiến mọi thứ trở nên hoảng loạn hơn chứ không được gì cả
Phong Thần đan chặt hai tay lại vào nhau, hắn cắn môi một lúc lâu rồi bắt đầu nói : " Có một chiếc xe từ phía sau tông đến, cú va chạm khá mạnh nhưng chú thì không sao còn Lam Y có vẻ nặng.

Em ấy đã ngất xĩu và máu chảy rất nhiều từ đầu của em ấy "
Không gian ở đây bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, người nào người náy ai cũng mang duy nhất vẻ mặt u buồn, cũng chẳng thiếu nét mặt lo lắng 
Phong Thần lặng người một lúc, hắn lại bắt đầu cất giọng : " Lam Y được đưa vào trong đã hơn ba mươi phút rồi "
Hi Vãn cũng ngồi xuống ghế, cô vỗ nhẹ vào vai Phong Thần, giọng an ủi : " Không sao đâu ạ, chú cũng đừng quá lo lắng.

Với lại hình như chú cũng đang bị thương, chú nên đi sơ cứu nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy ạ "
" Vâng đúng đấy ạ, chú cũng đừng quá lo lắng chị ấy sẽ không sao " Cậu đứng ở một phía, nhìn thấy cảnh tượng Hi Vãn đang ngồi gần người đàn ông khác, lại thoải mái không chút nề hà mà vỗ vai người đó an ủi, quan tâm, lo lắng trong lòng cũng có chút khó chịu
Trạch Dương đẩy cô ra, cậu chen vào chính giữa hai người họ để ngồi
" Chỉ là những vết thương nhỏ...không đáng kể " Phong Thần nhìn xuống cánh tay phải đã bị mảnh vỡ của cửa kính quẹt phải, máu chảy nhượm đỏ phần áo sơ mi trắng.

Hắn lại lơ là không để ý đến vết thương ấy, ngoài ra còn một số vết đứt trên người hắn nữa chứ không phải chỉ mỗi một chỗ ấy

" Cạch "
Tiếng cửa mở ra, người bác sĩ điều trị chính cho cô ở bên trong cũng bước đến đứng đối diện hắn, ông ta giọng nói có vẻ mệt mỏi : " Bệnh nhân không bị gì quá nguy hiểm, tổng vết thương trên cơ thể đều là những vết xơ xác ngoài da.

Đầu do bị va chạm mạnh, choáng vang nên ngất xĩu tạm thời, còn lại những vết thương nhỏ không đáng kể "
Ông nói một loạt tình hình của cô cho hắn nghe, Lam Y may mắn không bị gì quá nguy hiểm.

Cú va chạm mạnh nhưng may mắn mạng của hai người họ cũng rất lớn, bình ổn cả đôi
Nghe được những lời vừa rồi của bác sĩ, Hi Vãn cũng thờ phào nhẹ nhõm hơn phần nào, trút bớt được những thứ suy nghĩ linh tinh trong đầu cô bấy giờ
" Cảm ơn, nhưng vẫn phải để cô ấy ở lại bệnh viện vài ngày để xem xét tình hình chứ nhỉ ? " Dù là những vết xơ xước ngoài da nhưng hắn không yên tâm để cô về nhà, ở bệnh viện vẫn là tốt hơn
Vị bác sĩ cười nhẹ, ông lắc đầu đút hai tay vào túi áo blues rồi nói : " Vết thương không quá nghiêm trọng, không cần phải làm đến thế "
Phong Thần ý không muốn trả lời, vị bác sĩ kia hiểu ý nên tiếp tục nói :
" Nhưng nếu người nhà quá lo lắng thì có thể đăng ký ở lại bệnh viện vài ngày để chúng tôi kiểm tra "
" Được..."
" Không còn chuyện gì nữa tôi xin đi trước "
Phong Thần gật đầu, vị bác sĩ vừa rời khỏi đó hắn liền mở cửa bước vào trong.


Thấy cô đang nằm trên giường bệnh, dấu thương tích chi chít khắp người do những mảnh vỡ cửa kính gây ra, Phong Thần xót xa đi đến
" Có đau hay khó chịu chỗ nào không ? " Phong Thần đứng nhìn thân hình nhỏ bé ở giường bệnh, đầu được băng bó với tấm băng gạt trắng, trên mặt thì có hai ba vết trầy xước đỏ ửng
" Có ạ, những vết trầy xước nhỏ nhưng đau lắm " Lam Y nắm lấy ngón tay của hắn, cô nhỏ nhẹ nói cho hắn nghe cảm giác khó chịu trong cơ thể mình
" Anh đã dặn em phải thắt dây an toàn, em lại không chịu nghe lời, thấy hậu quả em đã gây ra chưa " Hắn khòm người nhìn thằng vào mặt cô, cặp chân mày chau khít lại, sắc mặt không hề dễ chịu chút nào
" Thấy rồi ạ "
" Lần sau phải nghe lời anh, biết chưa.

La em vì lo lắng cho em thôi " Đúng là hắn chỉ vì lo lắng cho cô nên mới cáu gắt như thế, nếu cô chịu nghe lời hắn ngay từ ban đầu thì sẽ không nặng như thế này
" Em biết rồi, lần sau sẽ không cãi lời anh nữa, anh đừng giận em nha " Cô nở nụ cười chúm chím, vì cô biết mỗi khi hắn tức giận, chỉ cần cô không nóng giận lại, nũng nịu một chút, dễ thương một chút thì hắn sẽ thôi giận ngay
" Em như thế thì sao anh nỡ giận em  " Phong Thần xoa nhẹ đầu cô.

Hắn biết là cô vẫn còn mệt trong người, có giận dỗi thì cô cũng chẳng có sức để dỗ mình đâu, nếu vậy thì giận dỗi làm gì cho tốn thời gian chứ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.