Cửa phòng bệnh được mở tung ra, cô y tá bệnh viện không gõ cửa đã tự ý xông thẳng vào bên trong, có phải là cô ta chưa từng học qua phép tắt lịch sự là gì không ?
" Xin lỗi đã làm phiền ! Nhưng anh gì ơi tôi thấy tay anh bị chảy máu nên mang dụng cụ sang để băng bó cho anh " Cô y tá không kiên dè mà đi thẳng đến chỗ hắn, chuẩn bị giựt lấy tay hắn thì Lam Y cất giọng :
" Đã biết mình phiền lại còn vào ? " Cô bật ngồi dậy, sức khỏe đột nhiên lại hồi phục như một phép nhiệm màu mới.
Mắt láo lia nhìn cô ta từ đỉnh đầu cho đến gót chân, dừng lại ngay tấm thẻ đeo trên cổ được yên vị trước ngực
Chức vị y tá, là y tá Hy
" Xin lỗi vì làm cô khó chịu, nhưng tôi là y tá, trách nhiệm của tôi là lo cho những người bệnh nhân của tôi " Cô ta cũng chẳng vừa gì, dừng một khoảng để trả lời lại rồi mở hộp y tế ra
" Anh sang ngồi cho cô ấy xử lý vết thương đi " Cô ngồi yên vị trên giường bệnh, khều nhẹ vào hắn rồi chỉ tay sang ghế bên cạnh
" Được " Hắn đứng đó không biết là nghĩ gì nhưng cũng gật đầu làm theo
Sao trên thế gian này lại có một người không biết cách từ chối như hắn chứ?
Cô y tá mặt tươi tắn hẵng, miệng hơi nhếch mép cười như đắc ý.
Ả đi lại dìu hắn hắn xuống ghế rồi vui vẻ nói chuyện : " Anh bị thương ở đâu "
Phong Thần mặt không cảm xúc, hắn cảm thấy chán nản mỗi khi phải tiếp xúc với những loại con gái như thế này.
Nhưng lịch sự thì vẫn phải trả lời, Phong Thần thở nhẹ một hơi rồi mới lên tiếng : " Cánh tay "
Cô y tá hình như vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của hắn, bèn lên tiếng mập mờ muốn bổ sung thêm : " Hình như còn ở bên trong áo nữa đúng không ? Ở ngay phần ngực "
Hắn nhìn sang Lam Y một lượt rồi mới kiên dè trả lời : " Vết thương ấy tôi tự xử lí được "
" Không sao, đừng ngại tôi có thể làm được " Cô y tá nói
" Tôi không ngại nhưng tôi nghĩ là không cần thiết " Hắn chau mày, thẳng thắn trả lời
Phong Thần không ngại, hắn chỉ sợ cô ghen thôi !!
" Ừm được, vậy tôi không ép " Giọng của ả có vẻ thất vọng pha lẫn chút bi phẫn
Ả bắt đầu mở hộp dụng cụ y tế, lấy một ít bông gòn để chậm chậm những vết trầy xước xung quanh vùng bị thương.
Ả làm nhẹ nhàng lại còn cố ý vịn tay mình vào lòng bàn tay của hắn
Lam Y nhìn thấy thì chau mày vẻ khó chịu, cô bất giác uống một ngụm nước lọc, nhưng hôm nay cô cảm nhận được nước lọc có vị chua
Khẳng định đây là nước lọc không phải giấm !!!
Phong Thần lại hờ hợt không để ý đến, hắn vẫn để yên mặc cho ả ta đang làm gì
Lúc sau cô ta lại ngày càng quá đáng hơn nữa, thấy hắn hời hợt không để ý nên muốn làm gì thì làm đây mà !
Cô ấy đặt tay hắn lên đùi mình, biện cớ như vậy sẽ dễ dàng băng bó vết thương hơn, và tránh làm đau bệnh nhân nữa
Nhưng rõ ràng là cô ta muốn động chạm đến Bạch Phong Thần chứ sơ cứu vết thương gì ở đây !!
Lam Y nhìn đăm đăm vào hai người họ, tức giận đến nổi hơi thở ngày càng khó khăn.
Tại sao lại có một đứa con gái ngang nhiên cho người đàn ông khác đặt tay lên đùi mình, đáng nói hơn nữa là lần đầu tiên gặp mặt, đã quen biết nhau gì đâu sao lại phóng khoáng đến như thế
Vết thương ở tay cũng đã được sơ cứu xong cô ta có vẻ vẫn chưa muốn dừng lại ở đó.
Ả cố tình kéo váy qua đầu gối hơn một gan tay, tính theo bàn tay của nam giới.
Chưa hết, cúc áo cũng đột nhiên lại bung ra ngay lúc này, ả không cần động tay đến thì mọi thứ cũng được như cô ả mong muốn
Y tá Hy bèn chúi người ra trước một chút rồi mới đứng dậy, ả lại cố tình cúi thấp người xuống để dọn dẹp dụng cụ y tế vào hộp
Ả đứng thẳng người, ưỡn ngực ra phía trước, lễ phép hỏi Phong Thần : " Anh có cần tôi mang áo mới đến cho anh thay không ? Áo anh cũng đã bẩn hết rồi "
Lam Y không nhịn được nữa, giờ mới chịu lên tiếng : " Những thứ này có trong dịch vụ à ? Cử một y tá xinh đẹp đến, tóc tai gọn gàng, lớp make up được chỉnh sửa đến thế cũng tốn không phải ít thời gian.
Ăn mặc sexy, gợi cảm.
Những thứ này hoàn toàn là có trong dịch vụ hết sao ? "
" Hay chúng tôi là bệnh nhân vip mà được ưu đãi đến thế ? "
Ả cũng nhận ra được là cô đang nói móc mình nên không có ý trả lời lại.
Định bước đi thì bị cô gọi lại :
" Việc gì ? " Giọng nói và thái độ hoàn toàn khác xa so với khi nảy phục vụ cho hắn
" Tôi cũng là bệnh nhân giống anh ta, cô đối xử như thế mà xem được sao ? " Cô bất mãn lên tiếng
"..."
" Vết thương của tôi khi nảy người kia băng làm tôi thấy khó chịu quá.
Thấy tay nghề của cô có vẻ điêu luyện đó " Cô dừng một khoảng rồi nhìn sang hắn, Phong Thần như thấy có điềm không lành nên cũng ngồi yên chẳng dám động đậy
Một lúc sau cô lại tiếp lời " Hay là cô băng thử cho tôi đi " Ánh mắt chứa đầy vẻ nghịch ngợm
[ Thử xem tôi xử cô thế nào ]
Lam Y nói đến như vậy thì cô ta cũng không có lý do đề từ chối.
Ả đặt hộp dụng cụ y tế xuống, rồi nhẹ nhàng săn tay áo cô lên để tháo bỏ băng cũ
Rõ ràng là cô ta muốn làm khó mình đây mà, chỗ bị thương được băng bó vẫn rất kĩ càng hơn thế nữa còn rất đẹp mắt, không có lý do gì để thay băng mới cả
Cô y tá nhìn vào chỗ được băng bó hoài nghi một lút lâu rồi mời lưỡng lự lên tiếng : " Chỗ băng bó của cô như vậy đã rất ổn rồi, không cần phải thay cái mới "
Không chừa chỗ cho cô ả tiếp lời Lam Y vội cất giọng : " Nhưng tôi muốn thay cái mới "
" Được " Ả ta bấm bụng đồng ý
Cô ta nhẹ tay tháo băng ra, chưa động đến vết thương thì miệng cô đã la oai oải : " Đau, nhẹ thôi "
" Xin lỗi, tôi sẽ làm nhẹ lại " Y tá Hy giật mình vì tiếng la, còn chưa kịp động chạm đến vết thương mà cô ta đã la đến như vậy rồi
Mở hết được tấm băng gạt thì chắc lần sau y tá Hy phải đi thay lỗ màng nhĩ.
Cô cứ la oai oải lên liên tục mấy lần liền, Phong Thần ngồi cạnh nghe cô la mà thấy sốt ruột trong lòng, đứng lên ngồi xuống mấy lần nhưng ngặt nỗi bị cô trừng mắt không cho lại gần
" Cô định để vết thương của tôi trần trụi như thế này đến bao giờ ? "
Y tá Hy tháo băng gạt ra bị cô la làng lên như thế thì đầu óc trở nên hỗn loạn, tay chân cứ luống cuống không biết phải làm gì.
Đến cả việc lấy miếng băng gạt khác để thay cũng bị tiếng la của cô làm cho quên trước quên sau
Thấy cô ta luống cuống không biết phải làm gì, cầm chai oxi già lên rồi lại bỏ xuống vài lần, thấy thế Lam Y đắc ý hỏi cô ta : " Sao cô cứ cầm lên rồi lại bỏ xuống thế ? Có vấn đề gì sao ? "
Y tá Hy lúng túng lên tiếng : " Chưa làm gì cô đã la oai oải như thế, sợ cho oxi già vào cô sẽ nhảy lên nóc bệnh viện mất " Chợt trong chốc lát cô ta đã trở thành nhà tiên tri, đoán trước được tương lai nữa cơ
" Không sao ! Tôi chịu đau được " Ngoài miệng thì nói như thế nhưng lúc nảy chưa kịp làm gì đã la oai oải như thế thì bố cha thằng nào dám làm ?!
" Đau một chút sẽ hết "
" Ừ, tôi chịu được "
" Áaaaaaa...."
Vừa áp băng gạt vào da, cô ta chưa kịp để đến một giây thì cô đã không giữ miệng mà la lên như long trời lỡ đất
" Cô giết tôi luôn đi, đau muốn chết đi sống lại " Lam Y chau mày trách mắng rồi liết nhìn sang Phong Thần hơi nhếch miệng cười đểu
Tiếng la của cô làm y tá Hy giật mình đến rớt miếng băng gạt xuống đất, còn chưa biết sẽ làm gì tiếp theo thì đã bị cô chửi cho thông lỗ tai, đồng thời cũng góp phần thông giúp cái não nông cạn của cô ta
Phong Thần đằng sau đi đến, hắn lướt ngang cô ta rồi đi đến xem tay của cô bị gì mà cô lại la oai oải đến như vậy
Hắn thở phù nhẹ nhõm vì đây chỉ là trò đùa của Lam Y dành cho ả thôi chứ không có gì to tác, vết thương chẳng qua chỉ là một vết xước nhẹ ở da, chỉ hơi rướm máu một chút.
Nó sẽ không đau như những lần la hét mà Lam Y diễn tả !!