Gọi Dượng Là Chồng

Chương 9: Chở Đi Học





Loay hoay dọn dẹp một lúc cũng đã hơn năm giờ sáng, cô ngáp ngắn ngáp dài mà đi về phòng ngủ.

Vừa đặt lưng xuống giường một lúc thì đồng hồ báo thức cũng đã reo lên in ỏi.

Lam Y uể oải mà ngồi dậy, đầu tóc rối bù cùng với gương mặt phờ phạc
Cô thay đồ và trang điểm một cách nhanh chống.

Lam Y định mở cửa phòng bước ra ngoài, cô lại cảm thấy hôm nay có một điều khác lạ liền lấy điện thoại gọi điện cho Hi Vãn
" mình đây, sao thế ? " Hi Vãn giọng nói trông có vẻ tràn đầy sức sống lên tiếng
" hôm nay cậu không qua đi học với mình sao ? " Lam Y đứng đặt tay vào tay nắm cửa, cô hỏi Hi Vãn
" à không, hôm nay Trạch Dương đột nhiên đến đưa mình đi học, cậu chịu khó đi học một mình đi nha " Hi Vãn đáp, lời nói nghe có vẻ ấy náy
" haizz hai người tiến triển nhanh quá nhỉ " Lam Y thở dài một hơi rồi lên tiếng, cô cũng cảm thấy vui vì Hi Vãn vui vẻ như vậy.

Trạch Dương cũng là người tốt nếu Hi Vãn quen Trạch Dương thì rất tốt còn gì bằng 

" làm..làm gì có, mình chỉ xem cậu ấy là em thôi " Cô đáp lại lời nói của Lam Y, giọng nói nghe có vẻ cô đang rất ngại ngùng đây mà
" thôi bye, mình ăn sáng " Lam Y cũng chẳng buồn khi phải tranh co với Hi Vãn những điều nhỏ nhặt này, cô mở lời muốn kết thúc cuộc trò chuyện
" ừm bye " Hi Vãn chào lại cô rồi cúp máy 
Lam Y nhẹ nhàng mở cửa rồi đi ra hoài.

Hôm nay cô có thể cảm nhận được cơn đau nhứt từ eo truyền đến, nó thốn đến nổi chẳng thể xoay người được
Vừa bước vào phòng ăn cô đã thấy Bạch Phong Thần cùng với Như Tuyết đang tình tứ đút nhau, thấy được cảnh tượng đó cô đã chán nản mà chẳng muốn ăn sáng.

Trong mắt cô giờ đây không che nổi được sự khinh miệt mà cô dành cho hắn.

Định đi thẳng một mạch ra phía ngoài mà đi học, chẳng may cô lại lọt vào tầm mắt của bà, Như Tuyết lên tiếng gọi cô
" không ăn sáng sao ? " Bà hỏi trong khi miệng vẫn còn đang có thức ăn, xoay người nhìn cô rồi hỏi
" không " Lam Y nghe bà hỏi vậy thì cô trả lời cho có, giọng nói uể oải mà chán nản.

Trả lời nhưng cô lại không muốn quay lại nhìn bà
" vào ăn đi con, bỏ bữa sáng không tốt đâu Lam Y " Bạch Phong Thần đi lại gần cô hắn lên tiếng, ánh mắt nhìn cô lại làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh
Chưa kịp đợi cô trả lời, Bạch Phong Thần lại ghé sát lỗ tai cô nói nhỏ " nên nhớ đừng chống lại lời nói của tôi "
Như Tuyết bà chẳng để ý đến hai người mà vẫn còn cấm cúi dùng bữa sáng của mình
Lam Y nghe hắn nói vậy cô chau mày, đôi mắt tức giận nhìn hắn.

Từ khi nào mà cô gái kiêu ngạo, mạnh mẽ lại bị điều khiển bởi một tên vô danh, chẳng có gì nổi trội như vậy chứ
Lam Y vẫn bướng bỉnh cô chẳng chịu nghe theo lời hắn nói, mà vẫn kiêu ngạo định bước đi thêm một bước nữa.

Bạch Phong Thần nắm lấy bả vai của cô, hắn lại một lần nữa nhẹ nhàng nói " hay ngay bây giờ em muốn tôi cho em liệt giường, khỏi đi học ? "
Nghe đến đây cô lại bất giác rùng mình, gương mặt chuyển sắc không vui.

Lam Y lấy tay mình mà đẩy tay hắn ra, cô hậm hực mà bước vào bàn ăn 
Bạch Phong Thần nhìn thân thể bé xíu đang tức giận mà bỏ đi, hắn lại cảm thấy trong lòng mình cảm xúc vui hơn thường ngày.


Cười khẩy một cái rồi đút tay vào một bên của túi quần, hắn nhàn nhãn đi đến chỗ ngồi gần Như Tuyết, điềm đạm mà ngồi xuống
Cùng lúc đó, đột nhiên bà lại đặt đũa xuống, uống một ngụm nước rồi xoay qua hỏi hắn đang ngồi kế bên " hôm qua anh không về phòng sao ? "
Nghe đến đây, cô đang uống sữa đột nhiên lại ho sặc sụa, trong lòng không khỏi lo lắng mà cúi gầm mặt xuống.

Thấy vậy, Tiểu Yên vội vàng chạy đến đưa cho cô một hộp giấy ướt, cùng lúc đó lên tiếng hỏi han " cô chủ có sao không ạ ? "
Lam Y nghe vậy, đang ho nên cô không trả lời được, lắc lắc đầu rồi lấy tay vịn lên ngực.

Cô vẫy vẫy tay ý nói mình không sao, Tiểu Yên nên đi ra đi.

Dù cô chẳng hề lên tiếng, nhưng Tiểu Yên lại hiểu ý mà lui ra 
Bạch Phong Thần liết mắt nhìn cô.

Ngay thời điểm đó cô lại gây tâm điểm chú ý cho bà, nhưng cũng chỉ vài ba giây sau lại xoay người nhìn Bạch Phong Thần mà chẳng một tiếng hỏi han.

Hắn điềm tĩnh mà lên tiếng, không một chút gì là lo lắng " hôm qua công việc nhiều nên anh đã làm việc ở thư phòng cả đêm, không về phòng ngủ cùng em được "  
Lam Y mở to mắt nhìn hắn, sao có thể có một loại người nói dối mà mặt vẫn dửng dưng, không một chút gì gọi là sợ hãi.

Đột nhiên bà lại va ánh mắt trúng ngay phía cần cổ của Lam Y, thấy lạ liền lên tiếng hỏi : " cổ con bị sao vậy ? "
Lam Y vội vàng mà dựng cổ áo sơ mi lên để che đi những dấu vết ửng đỏ trên cổ, rồi cô đáp : " mẹ đừng quan tâm "
Vốn dĩ cả hai cũng khắc khẩu nhau nên nghe cô nói vậy bà cũng chẳng muốn hỏi đến nữa.

Liền quay trở lại mà ăn sáng như nảy giờ
Lúc sau, cô đặt đũa xuống uống một ngụm sữa, rồi lấy giấy lau miệng.

Đeo chiếc ba lô lên vai rồi bước ra khỏi ghế.

Lam Y định một bước mà đi luôn, nhưng bà lên tiếng khiến cô phải đứng lại " không định chào hỏi ai sao ? "
Như Tuyết đặt đũa xuống, đôi mắt sắc bén nhìn cô, bà có vẻ như không vui khi người con gái ngây thơ ngoan hiền trước đó nay đã khác, giờ cô đã trở thành một người đanh đá, hỗn loạn chẳng xem ai ra gì.


Ngay cả khi nói chuyện với bà cũng nói trổng không mà không dùng kính ngữ
Nghe bà nói vậy, cô xoay người lại rồi cúi gặp người xuống, nhưng lý trí thì lại chẳng muốn điều đó xảy ra chút nào hết " thưa dượng, thưa mẹ con đi học "
Nói rồi cô thở phù, đưa đôi mắt khinh bỉ mà nhìn cả hai người đang ngồi ở phía bàn ăn, cô vẫn chưa chịu đi học mà lên tiếng, không quá to cũng không quá lớn đủ cho Như Tuyết và Bạch Phong Thần nghe rõ " vớ vẫn " Hết lời cô định bước đi, nhưng lần nữa lại bị tiếng nói của Bạch Phong Thần giữ chân lại
" hay để dượng đưa con đi học " Bạch Phong Thần nói, hắn nhìn cô với đôi mắt khá triều mến
" tôi không...." Lam Y vừa mới lên tiếng, chưa kịp nói hết câu đã bị hắn nhảy thẳng vào miệng ngồi " không sao đừng ngại, dượng cũng phải đến công ty để giải quyết một số chuyện nên sẵn đưa con đi học "
Lam Y nghe thấy lời nói giả tạo đó của hắn thật sự rất ghê tởm, cô đứng chừng chừ không muốn lên tiếng.

Một lúc sau Như Tuyết lại đứng lên, chỉnh chỉnh cà vạt và cổ áo sơ mi cho hắn, đồng thời đó cũng lên tiếng " dượng đã ngỏ lời muốn đưa con đi học rồi, thì đừng nên từ chối "
Lam Y chau mày, cô chẳng biết phải làm gì khác cả.

Cô vẫn còn nhớ và phải nói rất kĩ là đằng khác, Bạch Phong Thần hắn nói tốt nhất cô không nên chống đối lại lời nói của hắn
Như Tuyết nhón người lên hôn vào bên má hắn chào tạm biệt, và Bạch Phong Thần cũng vậy hắn ôm người bà vào lòng và tặng bà một nụ hôn ngay trán
Lam Y cô đứng ở một phía thấy được toàn bộ sự việc mà lòng lại cảm thấy ghê tởm.

Bạch Phong Thần đêm qua ôm hôn và làm những điều không hay đối với cô, sáng hôm sau lại có thể dửng dưng mà ôm hôn mẹ của mình
...
Lam Y đứng trước xe, cô muốn ngồi ở hàng ghế phía sau nhưng hắn lại không cho, bắt cô phải ngồi ở vị trí ghế phụ.

Cũng đã gần trễ giờ học nên cô chẳng còn cách nào khác mà miễn cưỡng chấp nhận
Xe lăn bánh đi đến trường học của Lam Y.

Suốt quảng đường cả hai đều không ai nói với ai tiếng nào cả, Lam Y chỉ đơn giản là ngồi nhìn đường xá bên ngoài, còn hắn vẫn đang tập trung lái xe một cách an toàn



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.