Gọi Hồn

Chương 16: Rắc rối lần nữa



Nhị Cẩu cảm giác như được tái sinh vậy, trước khi đi còn rối rít cảm ơn tôi, người nhà của anh ta cũng kính cẩn lễ phép đối với tôi, còn chuyện Kha Phàm đang dưỡng bệnh trong nhà thì không bị người khác phát hiện ra.

Mạnh Tam Quỷ ôm chầm lấy tôi, chùi hết cả nước mắt nước mũi lên người tôi, khóc lóc cứ như mấy ngày hôm nay phải trải qua sinh ly tử biệt vậy.

“Anh Hổ, đại ca của em ơi, nếu lúc trước em nghe lời anh thì đã không bị nhiễm bệnh rồi, khiến anh mất bao công sức mới chữa khỏi được cho em. Về sau anh nói gì em nhất định sẽ nghe nấy, dù anh có bảo em đi chết ngay lập tức em cũng sẽ đi ngay không chần chừ!”

Tôi vỗ mạnh lưng Mạnh Tam Quỷ, cũng cảm thấy hơi hơi xúc động lây: “Tam Quỷ, đừng nói mấy chuyện ngu ngốc thế. Cậu là người anh em tốt nhất của anh, làm sao anh mặc kệ được? Chỉ cần anh có một miếng cơm thì anh tuyệt đối sẽ không để cậu bị đói, chờ về sau anh có nhiều tiền anh sẽ tìm cho cậu một cô vợ trẻ xinh đẹp!” Nói xong hai chúng tôi lại không nhịn được nhìn nhau cười ngây ngô.

Sau đó tôi kể chuyện của Kha Phàm cho Mạnh Tam Quỷ, cậu ta nghe xong cũng không khỏi sững sờ, rất thông cảm với chuyện mà Kha Phàm gặp phải, đồng thời cũng căm hận Liêu Kiệt đến mức ngứa cả răng, thề phải tự tay làm thịt tên súc sinh kia.

Sau khi Kha Phàm ngâm nước tắm được ba ngày thì tình hình bệnh của cô ấy cũng có tốt hơn một chút, tuy thân thể vẫn không thể cử động được như cũ nhưng ít ra đã nói chuyện được rồi. Cô ấy không hề tính toán những việc đã xảy ra, hơn nữa còn rất cảm kϊƈɦ chuyện tôi cứu cô ấy, luôn miệng nói sau khi về nhà nhất định sẽ cho tôi rất nhiều tiền cảm tạ.

Nghe Kha Phàm nói mấy câu đó xong, tôi có cảm giác buồn nôn như nuốt phải ruồi, sắc mặt cũng trở nên cực kì xấu. Đối với những kẻ có tiền như cô ấy thì tiêu chuẩn thể hiện sự báo đáp đương nhiên là tiền rồi, giống như việc tôi cứu cô ấy là vì nhắm vào tiền của nhà cô ấy vậy.

Kha Phàm vốn là một cô gái tinh nhanh, giỏi nhìn mặt đoán ý người khác, vừa thấy sắc mặt tôi hơi không đúng đã biết ngay vừa nãy cô ấy nói sai, vì vậy vội vã mở miệng giải thích: “Anh Lưu Hổ, xin anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là...”

Chưa đợi cô ấy nói xong, tôi trừng mắt đứng dậy hỏi thẳng: “Cô coi Lưu Hổ tôi là loại người gì? Chẳng lẽ cũng giống như tên súc sinh Liêu Kiệt kia, ham muốn tiền tài nhà cô hay sao? Tôi nói thật cho cô biết, chẳng qua lúc ấy tôi không muốn trơ mắt nhìn Lưu Kiệt hủy hoại cô, nếu đổi thành một cô gái khác tôi cũng vẫn sẽ ra tay giúp đỡ như vậy thôi.” Nói xong hết những gì cần nói rồi, tôi hừ một tiếng đi ra khỏi phòng.

Tôi không hiểu vì sao lúc nãy khi nói chuyện với Kha Phàm mình lại trở nên kϊƈɦ động như vậy? Chẳng lẽ là bị chuyện tiền bạc cô ấy nói làm tổn thương lòng tự trọng sao? Hay là do tôi quá nhạy cảm, không muốn nhìn rõ sự thật cô ấy là tiểu thư nhà giàu, còn tôi chỉ là thằng nhóc nghèo vùng núi.

Hứng gió lạnh trong sân một lúc khiến tôi bình tĩnh hơn, nghĩ cẩn thận ra thì những lời Kha Phàm nói cũng có lý. Tôi vốn là một thằng nhóc nghèo khổ vùng rừng núi, vì mấy chuyện cỏn con mà suốt ngày rầu rĩ, dựa vào đâu để một thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa kính trọng tôi đây?

Tôi cười khổ, lắc lắc đầu muốn vứt bỏ hết mấy ý tưởng loạn xạ đó ra khỏi não, lại cảm thấy hơi hối hận vì vừa nãy đã nổi giận với Kha Phàm. Dù sao cô ấy cũng đang là bệnh nhân, một khi bệnh cô ấy nặng thêm chẳng phải là tôi tự rước thêm phiền toái cho mình à!

Sau đó lại nghĩ tiếp, thuốc của Kha Phàm đã dùng hết rồi, chắc phải sang hỏi dì Hồ xem nên làm thế nào nữa đây. Vì thế tôi bảo Mạnh Tam Quỷ ở nhà nghỉ ngơi và chú ý Kha Phàm, tuyệt đối không được để cho người khác biết chuyện cô ấy ở đây.

Nhưng ngay lúc tôi vừa mới bước chân vào thôn thì đã bị giật mình bởi cảnh tượng ồn ào nhốn nháo ngay ngã tư đường.

Chỉ thấy trưởng thôn dẫn đầu, sau lưng là một đám người lạ hoắc đang khóc lóc sướt mướt, nhìn bọn họ đau đớn vật vã như có người thân mới chết, mà những người dân trong thôn lại còn đi theo sau chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.



Trưởng thôn vừa thấy tôi thì lập tức bước nhanh hơn, giữ chặt cánh tay tôi kéo đến trước mặt đám người đó, dùng cây gậy chống chỉ vào bọn họ nói: “Hổ Tử, mấy người này đến đây tìm cháu đấy.”

“Sao cơ? Tìm cháu á? Có phải nhầm người rồi không ạ? Cháu hoàn toàn không biết bọn họ mà?” Tôi vội vàng giải thích.

Trong lúc tôi đang nói thì một ông cụ rất lớn tuổi bước ra từ trong đám người, ông cụ vừa đến trước mặt tôi đã cong gối quỳ xuống. Ngay sau đó mấy người đi theo cũng nối tiếp nhau ào ào quỳ xuống.

Chuyện này khiến tôi thật sự sợ hãi, vốn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên tôi vội vã né sang một bên, không thể tự nhiên lại nhận lễ lớn của họ được, nếu không sẽ bị giảm thọ mất.

Tôi giữ chặt tay trưởng thôn hỏi dồn dập: “Bác trưởng thôn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Mấy người này là...”

Trưởng thôn thở dài, chỉ vào mấy người đang quỳ trêи đất giải thích cho tôi hiểu: “Bọn họ đều là người của thôn bên cạnh, ông lão kia là Cát Đức Vượng, nếu tính theo bối phận thì là cùng lớp với ông nội cháu đấy. Hai hôm trước, cháu trai ông ấy đi làm về, đi ngang qua suối Diều Hâu thì bị người hãm hại, không những cướp mất chiếc xe máy nó đi mà còn ném thi thể nó xuống khe suối.”

Nói đến đấy, trưởng thôn rít một hơi thuốc thật sâu, cảm thấy hơi bình tĩnh lại mới nói tiếp: “Tội nghiệp cậu ta chết không rõ ràng, cũng may những chuyện này có người thấy được từ đầu đến cuối, bấy giờ mới báo cho người nhà của cậu ta. Sau đó tuy có báo cảnh sát rồi nhưng thi thể cậu ta lại kẹt trong khe núi, đừng nói là đưa lên được, mà đến bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, khiến cho cảnh sát cũng không lập án được. Mà bọn họ nghe nói mấy hôm trước cháu dùng một phương pháp kì lạ quái dị vớt thi thể chú hai cháu ra khỏi giếng, nên hôm nay họ qua đây xin cháu đi vớt thi thể.”

Thì ra là vậy, không ngờ chuyện tôi vớt thi thể lại truyền đi nhanh thế, ngay cả thôn bên cạnh cũng nghe đồn rồi. Nhưng lúc đó tôi có thể vớt xác thành công cũng là do dì Hồ hướng dẫn, đến tận bây giờ tôi còn cảm thấy không thể tin nổi, nếu bây giờ lại bảo tôi đến khe núi vớt xác nữa thì thật sự là tôi không chắc chắn.

Tuy tôi thật sự cảm thấy khó xử nhưng vẫn phải nhanh chóng đỡ mấy người đang quỳ này dậy. Ai ngờ dù tôi có giải thích thế nào đi chăng nữa, bọn họ vẫn nhất quyết xin tôi thử xem, vì không ai muốn người thân của mình phải nằm lại nơi hoang dã cả.

Cuối cùng tôi chẳng biết làm cách nào khác, vẫn phải dẫn bọn họ đến nhà dì Hồ, hi vọng dì ấy có thể nói cho tôi biết tôi phải làm sao.

Nhưng tôi không ngờ dì ấy vẫn không có ở nhà, cửa phòng vẫn đóng y nguyên như hai hôm trước lúc tôi về khép hộ dì ấy.

Tôi vẫn chưa chịu hết hi vọng, mà phần lớn là do tôi muốn né tránh mấy người đang khóc lóc sướt mướt này nên đành phải tự nhốt mình trong phòng dì Hồ nghĩ cách giải quyết.

Trong lúc ngẫu nhiên, tôi nhìn thấy trêи ban thờ nhà dì Hồ có một tờ giấy, tôi tò mò cầm lên xem, bị nội dung trêи giấy thu hút.

Trêи tờ giấy ghi vài dòng chữ viết ngoáy: Hổ Tử, dì biết con sẽ đến tìm dì lần nữa, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày nay đã vượt qua dự đoán của dì. Lúc trước dì muốn giúp con thoát khỏi tay hồn ma đoạt mạng nên mới phải bất đắc dĩ dạy con chút kĩ năng vớt xác...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.