Gọi Hồn

Chương 18: Ra tay



Tôi nhìn sắc trời, cảm thấy có lẽ đã đến lúc rồi. Lấy cái hình nộm bện bằng lõi cây cao lương ra, bảo người nhà của người chết dùng máu tươi viết tên người chết lên. Sau đó tôi đặt một cây nến đỏ vào trong chiếc đèn lồng giấy vàng, treo hình nộm làm bằng lõi cây cao lương xuống dưới, thả xuống dưới khe núi tối đen.

Đèn lồng vàng vẫn đang trôi nổi giữa khe núi nhờ nhiệt lượng sinh ra ở ngọn nến, nhưng khi tôi bắt đầu đốt tiền giấy và gọi to tên người chết, nó bắt đầu thay đổi khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Đèn lồng vàng treo hình nộm bằng lõi cây cao lương bỗng nhiên hạ xuống, hơn nữa còn đang bay theo một hướng xác định, như có một năng lượng huyền bí kéo nó đi vậy, khiến những người đang đứng xem ngạc nhiên trợn mắt há mồm.

Đèn lồng trôi đi càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn một đốm sáng nhỏ nhoi nhưng vẫn cứ tiếp tục trôi sâu vào khe núi...

Khi tôi đốt hết sạch tập tiền giấy tôi cầm trong tay, đèn lồng giấy vàng cuối cùng cũng dừng lại ở chỗ xa đến mức chỉ còn lại một chấm nhỏ, quanh co vòng vèo trôi rất xa khỏi chỗ chúng tôi đứng lúc ban đầu.

Tôi chỉ cho mọi người, nói chỗ đèn lồng dừng lại chính là chỗ có xác chết. vừa dứt lời xong, mọi người kinh ngạc ồ lên, bọn họ đã vất vả tìm kiếm suốt mấy hôm mà không thấy, thế mà một cái đèn lồng giấy bình thường tìm ra. Tuy họ cảm thấy không tài nào hiểu nổi nhưng vẫn tin lời tôi nói mà không nghi ngờ gì.

Nhân lúc lửa đèn lồng còn chưa tắt, tôi và Mạnh Tam Quỷ chạy đến chỗ khe núi ngay bên trêи chấm đèn, sau đó vội vàng buộc một chặt mấy dây gai nhìn có vẻ bình thường vào nhau, sau đó thả dần về phía cái đèn lồng vẫn còn đang tỏa sáng kia...

Thấy mấy dây gai hạ xuống từng chút một, tim tôi cũng nảy lên theo, cho đến khi dây thừng trong tay đã thả hết rồi mà thi thể vẫn không phản ứng gì thì không chỉ Mạnh Tam Quỷ mà ngay cả những người đứng xem đều cảm thấy nôn nóng bất an.

Tôi lau mồ hôi lạnh trêи trán. Theo lý thuyết thì quá trình vớt xác này tôi hoàn toàn làm theo mấy bức tranh vẽ trong phòng chứa củi, có lẽ không sai sót đâu, nhưng sao lại...

Đột nhiên tôi nghĩ đến bước quan trọng nhất, vội vàng móc xấp tiền giấy trong ngực ra, tìm chỗ trống đốt rồi bảo người nhà của người chết vái lạy liên tục về hướng của thi thể, còn phải gọi to tên của người chết để cho cậu ta về đoàn tụ với gia đình.



Nói ra cũng rất kì lạ, xấp tiền giấy trong tay tôi vừa bốc cháy thì đầu dưới của dây thừng nặng trịch như bị cái gì túm lấy. Tôi không dám dây dưa, vội vàng bảo Mạnh Tam Quỷ giữ lấy dây gai kéo dây thừng lên, cùng lúc đó tôi thấy ánh sáng đèn lồng đang ngày càng tới gần mình.

Theo ánh đèn lồng càng lúc càng sáng, tôi biết tôi đã vớt thi thể kia lên thành công. Chờ đến lúc đèn lồng gần sát cách tôi chỉ khoảng hơn chục mét, tôi nhìn thấy một bóng đen nằm sấp bên dưới đèn lồng, có lẽ chính là thi thể mà chúng tôi muốn tìm đó. Mặc dù có ánh nến chiếu vào nhưng tôi vẫn không nhìn rõ được thi thể trông như thế nào.

Khi đèn lồng chỉ còn cách khoảng năm sáu mét, ánh nến đèn lồng bỗng dưng nảy lên, trông có vẻ như sắp tắt tới nơi.

Tôi bất chợt cảm thấy sợ hãi, bởi tôi biết nếu đèn lồng tắt thì thi thể ở đầu dây thừng sẽ lại rơi xuống khe sâu, đến lúc đó thì không có cách nào vớt lên được cả, và tất cả sự cố gắng của chúng tôi từ đầu đến giờ đền thành công cốc, quan trọng nhất là không biết ăn nói với người nhà của người chết như thế nào.

Tim tôi đã treo lên tận cổ họng rồi, tay cũng cố gắng làm nhanh hơn một ít, nhưng ngay vào lúc chúng tôi sắp kéo thi thể lên đến nơi thì ánh đèn lồng bỗng dưng phụt tắt, tôi lập tức cảm thấy sợi dây thừng mình cầm trong tay nhẹ hẫng, thi thể rơi lại xuống khe suối rồi...

Những người đang đứng xem cũng sợ hãi hét ầm lên vì sự cố này, cũng làm gián đoạn luôn tiếng gọi tên người chết.

Đúng lúc này, Mạnh Tam Quỷ nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy cái móc để buộc thi thể vung xuống dưới, vừa kịp móc vào đầu sợi dây buộc với thi thể. Cánh tay Mạnh Tam Quỷ ra sức kéo mạnh lên trêи, nhưng không khiến thi thể nhúc nhích chút nào. Phải biết là cánh tay Mạnh Tam Quỷ có thể kéo tầm một trăm năm mươi cân, thế mà còn bị thi thể kéo trượt về phía trước liên tục, sắp rơi luôn xuống khe núi đến nơi.

Trong lúc gấp gáp, tôi cũng chẳng kịp lo lắng đến sự quái dị của thi thể, vội vàng vứt dây thừng đang cầm ra, ôm chặt thắt lưng Mạnh Tam Quỷ mới giữ cho cậu ta không bị trượt về phía trước nữa.

“Đừng chỉ có đứng đó nhìn, mau lại đây giúp một tay đi!” Tôi gào lên với mấy người còn đang đứng sững sờ ngơ ngác.

Cũng may tiếng gào này của tôi có tác dụng, mấy người vội vàng chạy lại đây, nhóm thì ôm Mạnh Tam Quỷ, nhóm thì giữ lấy dây gai.



Tôi tranh thủ đốt thêm tiền giấy, vừa thả vương vãi xuống dưới khe suối vừa bảo người nhà thi thể tiếp tục gọi tên.

Bỗng nhiên chỗ tiền giấy bay trong khe núi chẳng hiểu sao lại nổ mạnh, tạo thành hình một chiếc ô tô lớn cháy bừng bừng, tung bay khắp nơi trong tiếng gào khóc của người nhà thi thể...

Mọi người đều bị khung cảnh quái dị đó thu hút, sau đó đưa ánh mắt nhìn tôi đầy tôn kính.

Ngay cả tôi cũng chẳng biết vừa có chuyện gì xảy ra, không ngờ mình chỉ đốt tiền giấy thôi mà cũng thành chuyện lớn. Nhưng không ngờ tôi làm bậy mà lại có tác dụng thật, tử thi treo trêи vách núi đen bỗng mất hết sức nặng, bị mấy người Mạnh Tam Quỷ kéo mạnh lên trêи, mấy người đứng sau không kịp phản ứng ngã dúi dụi vào nhau.

Dựa vào ánh sáng của đuốc, lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ rành hình dạng của thi thể. Cái đầu vốn hình tròn nay bị va đập đến biến dạng, y như một đống thịt đẫm máu, không thể nhận ra khuôn mặt của người chết khi còn sống! Nhưng người nhà của người chết vẫn có thể nhận ra nhờ quần áo cậu ta mặc.

Mấy người thân nhìn xác chết này kinh khủng như vậy, lại khóc lóc thêm một đợt nữa. Người thân bạn bè tuy cũng sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn đưa được thi thể vào cái quan tài đã chuẩn bị trước, họ muốn đưa thi thể về chôn cất.

Còn tôi sau khi kéo được thi thể lên, tôi chỉ thấy hai mắt hoa lên, sức lực toàn thân như bị rút sạch, run rẩy ngã xuống đất, cũng may còn có Mạnh Tam Quỷ cõng tôi về nhà.

Tôi nằm trêи giường Kang tự hỏi, rõ ràng tôi làm việc tốt, giúp người chết yên tâm về nhà, không đến mức biến thành cô hồn dã quỷ, nhưng cơ thể tôi thì như bị nguyền rủa vậy, run rẩy không còn tí sức nào. Nếu sau này có thể gặp lại dì Hồ tôi nhất định phải hỏi dì ấy mới được.

Tôi quyết tâm về sau mấy việc như vớt xác này tôi kiên quyết không làm nữa, mấy chuyện quái dị thế này không phải là thứ một thằng nhóc như tôi nên làm.

Cuối cùng tôi mệt mỏi ngủ quên luôn. Cảnh trong giấc mơ thay đổi liên tục, lúc thì bị một đám quỷ cực kì hung ác đuổi theo, lúc thì bước vào một ngọn núi bị mây mù bao phủ, còn trêи người tôi thì như bị núi đè, không tài nào thở nổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.