Gọi Hồn

Chương 23: Gặp lại dì Hồ



Mặc dù tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia, và tôi cũng chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt đó cả, nhưng trong lòng tôi vẫn dấy lên một cảm giác thân thiết khó tả, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cứ tiến về phía trước.

Đúng lúc này, trong sân đột nhiên xảy ra chuyện không hay, tuy rằng chân của một người phụ nữ không đá được vào điểm yếu của ông già kia, nhưng cũng đạp mạnh đạp mạnh một cái vào đùi trong của ông ấy.

Ông già đau đớn lăn ra cách đó hai ba mét, to mồm kêu "Ôi chao" một tiếng, rồi từ từ đứng dậy, miệng quở trách giễu cợt: "Không ngờ nhiều năm không gặp mà sư tỷ lại tuyệt tình như vậy. Cú đá này của chị suýt nữa thì khiến tôi phải cắt đứt đường con cháu của mình rồi. Thảo nào đại sư huynh lại sợ chị như vậy."

"Trương Hằng, chú im ngay đi, đừng có nhắc đến người đàn ông đó trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ nhổ hết răng trong miệng chú đấy! ”Người phụ nữ tức giận, giọng nói có chút run rẩy.

"Này! Đã bao nhiêu năm rồi mà chị vẫn còn thành kiến với đại sư huynh à? Nhớ lại hồi đó hai người là một đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết cơ mà! Vợ chồng không có lý do gì mà phải hận thù nhau như thế. Không ngờ sư tỷ lại vì một chút hiểu lầm nho nhỏ mà trốn tận hơn hai chục năm trời. Bây giờ đại sư huynh cũng đã thành đống tro tàn rồi, cho dù hồi đó chị có thành kiến gì cũng nên bỏ qua đi!” Lời nói của ông lão rất có lý, khiến người phụ nữ phải trầm ngâm suy nghĩ.

“Hơn nữa, di vật chị lấy từ chỗ sư phụ cũng nên trả lại rồi, đúng không?” Lão già xoa xoa đùi, đại khái là đề phòng người phụ nữ trước mặt.

Không ngờ rằng, người phụ nữ không những không hề cảm động trước những lời nói của ông già, mà còn không thèm tiếp lời luôn, chỉ bình tĩnh nói: "Hiện giờ tôi đã mai danh ẩn tích, sống gần ba mươi năm yên bình trong núi non trùng điệp, trước mắt cũng sắp đến ngày ra đi rồi, tại sao mấy người còn tìm đến tận cửa ép buộc tôi? Cứ xem như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra không được sao?”

Ông già nghe đến đây thì lạnh mặt lại, chu vi bán kính mười mét, trừ tôi ra, ai cũng có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng thoát ra từ người ông ấy: "Hồ Diệc Hoa, niệm tình xưa nghĩa cũ, tôi vẫn sẽ gọi chị là sư tỷ. Nhưng nếu chị nhất quyết không nghe lời khuyên, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”

“Thật sao? Có bản lĩnh gì thì thể hiện đi, để tôi xem xem suốt hơn hai mươi năm qua chú học được những gì nào.” Giọng điệu người phụ nữ có phần chế giễu.

Lão già khịt mũi khinh thường, sau đó đứng im một chỗ, miệng hít một hơi thật sâu, xương cốt khắp người kêu răng rắc.



Trong ánh mắt không thể tin được của tôi, dáng người của ông ấy càng lúc càng cao, cho đến khi cao gần bằng tôi mới dừng lại, trong phút chốc ông ấy đã cao lên tận hai mươi centimet, đồng thời da thịt co rúm cũng căng dần ra, vô cùng vạm vỡ.

Người phụ nữ thu hết tất cả những cảnh này vào mắt, cô ấy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trong lòng không tin nổi, nói: "Không ngờ chú đã luyện được Súc Cốt Công thất truyền bấy lâu nay. Ngay sư sư phụ năm đó cũng không thể luyện thành, sau đó đành ôm hận mà chết.”

Ông già không quan tâm đến sự kinh ngạc của người phụ nữ, ông ấy lại lắc người, lần này kỹ năng của ông ấy không còn nhanh nhẹn như trước, mà là hung hăng hơn.

Đánh qua đánh lại, vờn nhau vài chiêu, ông già dựa vào một góc hiểm hóc, đánh mạnh vào lưng người phụ nữ, dì ấy bị đẩy về phía sau bốn năm bước mới có thể đứng vững.

Không hiểu vì sao tôi lại lo lắng cho người phụ nữ trước mặt, cũng vì lo lắng quá mức, cơ thể tôi tiến về phía trước trong vô thức.

Ngay lúc này đây, người phụ nữ nhìn tôi, rồi lớn tiếng nhắc nhở: “Hổ Tử, con đừng đến đây, ở đây nguy hiểm lắm, mau chạy đi!”

Lần này giọng nói của người phụ nữ hoàn toàn khác với lần trước, trở nên vô cùng quen thuộc. Rõ ràng đây là dì Hồ đã mất tích cách đây mấy ngày mà.

Tôi khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng vẻ lúc này của dì ấy rõ ràng là một phụ nữ trung niên trạc năm mươi tuổi, đâu phải dì Hồ chân chậm mắt mờ của tôi?

Mọi chuyện thay đổi đột ngột khiến tôi không kịp suy nghĩ, tôi cứ sững người ra, đứng chết trân tại chỗ.

Đúng lúc này, ông già nhân cơ hội lại bước tới, vung chân hất dì Hồ đã loạng choạng ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng khống chế dì ấy, vẻ mặt vô cùng đắc ý, hỏi: "Sư tỷ này, bây giờ chị đã thấy sự lợi hại của tôi chưa? Khôn hồn thì mau nói ra di vật của sư phụ ở đâu đi. Nếu không đừng trách vị sư đệ này vô lễ với chị! "

Dì Hồ chỉ ho khan vài tiếng, thay vì tức giận dì ấy chỉ cười cười, giọng đầy mỉa mai đáp: "Trương Hằng à Trương Hằng, chú thông minh cả một đời, sao giờ phút này lại ngu ngốc như vậy? Sở dĩ tôi mai danh ẩn tích trêи núi một là vì đã quá chán ghét cuộc sống tranh qua đấu lại kia rồi, tôi chỉ muốn bình an sống qua ngày thôi; hai là vì tôi đã phát hiện ra một số bí mật của đại sư huynh, đối với những hành động ấy vô cùng phản cảm. Những điều này chẳng lẽ chú còn không hiểu sao?"



Ông già nghe thấy những lời của dì Hồ thì toàn thân cứng đờ, miệng lắp bắp hỏi: “Chị nói di vật của sư phụ là ở trêи người đại sư huynh sao?” Sau đó ông ấy đột nhiên lắc đầu, lộ ra vẻ khó tin: “Sư tỷ, lời của chị chỉ lừa được đứa trẻ ba tuổi thôi, muốn dùng cái này để lấp ɭϊếʍ không phải quá coi thường tôi rồi sao?” Nói xong liền ghìm chặt tay dì Hồ.

Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, hét lên, lao đến chỗ ông già kia, mở miệng chửi lớn: "Lão già chết tiệt kia, mau bỏ đi cái tính đa nghi ấy của ông đi, nếu không tôi sẽ hất ông xuống khe núi ngay lập tức, cho ông chết dưới đấy luôn! "

Sự xuất hiện đột ngột của tôi dường như không có chút tác dụng nào đối với ông già này cả. Trong mắt ông ấy, tôi chỉ là một hạt cát nhỏ bé không đáng để vào mắt.

Tôi đấm vào người ông ấy một cái, ông ấy đột ngột nhấc chân phải lên, gõ nhẹ ngón chân rồi đạp thẳng vào ngực tôi.

Tôi chỉ cảm nhận được trong lồng ngực có một lực lớn không thể phản kháng nổi, thân thể không tự chủ bay về phía sau. Sau khi lăn xuống đất, lồng ngực tôi vô cùng ngột ngạt, phải mất một lúc sau mới có thể hô hấp lại.

“Hổ Tử ngoan, mau rời đi, con hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ấy đâu, còn chậm trễ nữa là mất mạng đấy!” Dì Hồ lo lắng hét lên với tôi.

Nở một nụ cười toe toét, tôi nắm lấy một cành cây rậm rạp trêи mặt đất, khó khăn bò dậy, rồi lại lao vào ông già một cách tuyệt vọng.

Không ngờ rằng ông ấy không những không tránh tôi, một tay vẫn khống chế dì Hồ, cánh tay còn lại nâng lên, không thèm quan tâm mà đỡ lấy cành cây của tôi.

Một tiếng "bốp" giòn tan, cành cây bị gãy làm đôi, nhưng cánh tay của ông già không hề bị tổn hại chút nào cả. Ông ấy cười với tôi, sau đó xòe tay ra, nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo lại, động tác thuần thục, nhanh như tia chớp.

Tôi chỉ cảm thấy cánh tay mình tê rần rần, cả cánh tay bị ông già bẻ ra khỏi vai, rơi xuống dưới chân tôi ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.