Gọi Hồn

Chương 25: Sát thủ



Tôi biết giác quan của dì Hồ rất nhạy cảm tất nhiên có thể nhận thấy điều khác thường của ông già, nhưng dì ấy lại không có bất cứ động tình gì, dường như sống chết với dì ấy mà nói đã không còn quan trọng nữa.

Cho dù là vậy, tôi cũng không thể mở trừng mắt nhìn dì Hồ xảy ra bất cứ bất trắc nào được, vì thế vùng vẫy đứng lên từ mặt đất, ngăn ở giữa dì Hồ với ông già, nói giải vây: “Ông không cũng không nên làm khó dì Hồ nữa, tôi với ông đi một chuyến được không?”

“Hổ à đừng nên kϊƈɦ động, nơi mà Trương Hằng muốn đến rất nguy hiểm đáng sợ, con đi sẽ mất mạng đó!” Hiển nhiên dì Hồ lo lắng cho sự an nguy của tôi, giọng nói có phần vô cùng khẩn thiết.

Ông già cũng không ngờ tôi vì dì Hồ mà không để ý đến cái mạng nhỏ của mình, vui cười mà quan sát tôi từ trêи xuống dưới mấy lần, sau đó còn nhéo nhéo trêи tay trêи đùi tôi mấy cái, nhéo đến mức khiến cho tôi nổi hết da gà rồi sau đó ông ấy mới gật đầu thỏa mái.

“Được! Thằng nhóc cậu đủ trình, với sức lực lớn lớn này của cậu, tôi đồng ý!”

Lời của ông già vừa mới dứt, dì Hồ lại tức giận.

“Trương Hằng, chú hồ đồ rồi phải phải không? Thằng Hổ chỉ là một thằng nhóc chưa mọc lông chẳng biết chẳng hiểu cái gì, chỉ là một đứa lỗ mãng, chú mang theo nó ngoại trừ chịu chết thì còn có thể giúp chú cái quái gì?”

Ông già vỗ vỗ vào vai của tôi, khoanh tay ngồi xổm xuống trước mặt của dì Hồ, không nhanh không chậm mà cởi dây thừng trói trêи tay chân của dì ấy, trong miệng lại thốt ra những lời giải thích vô cùng đắc ý: “Tuy thằng nhóc này chỉ biết chút đỉnh phương pháp vớt xác, nhưng lúc trước tôi còn chưa thật sự coi trọng nó, có điều từ lúc nó đánh rớt răng hàm của tôi, tôi đây đã có chút hứng thú với nó rồi đó, dựa vào căn cốt của nó nói không chừng trải qua sự dạy dỗ của tôi, thật sự có thể trở thành một tay lão luyện xác sống, sư tỷ, chị nói xem tôi nói đúng hay sai?”

Dì Hồ tựa như bị người ta nhìn thấu tâm sự, tránh né ánh mắt hùng hổ dọa người của ông già, hừ lạnh một tiếng trong miệng, nhưng lại không trả lời câu hỏi của ông ấy.

Trong mắt tôi cái trận đấu đá sống chết này thật chẳng thú vị gì cả, mọi người cứ lên tiếng nói với nhau thì không phải giải quyết vấn đề hay sao, tội gì hại tôi ăn trọn cái đánh đòn hiểm, bây giờ trêи người còn đau muốn chết đây này.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ầm ầm long trời lở đất từ trêи đỉnh đầu vang lên, vừa mới ngẩng lên nhìn thì một khối nham thạch rất lớn từ trêи vách đá rớt xuống rất nhanh.

Phản ứng của ông già cũng cực nhanh luôn, một giây vừa mới nghe thấy tiếng động đã xách dì Hồ chạy nhanh ra hướng xa xa, vô cùng sốt ruột la to với tôi: “Thằng ngốc kia, còn đứng đực ra làm gì đó? Mau chạy nhanh lên đi!”

Câu nói đã đánh thức tôi, cố nén sự đau đớn trêи người mà chạy theo sát phía sau ông già.



Chúng tôi chân trước chân sau vừa mới rời khỏi chỗ đang đứng thì một đống đá lớn bé ầm ầm đổ xuống, nếu như chạy chậm nửa bước thôi, ba chúng tôi đã biến thành một đống thịt vụn rồi.

Ngay lúc tôi thất thần nhìn về phía đống đá thì có ba bóng người từ trêи sườn dốc phía trêи đu dây thường trượt xuống, sau đó bao vây lấy chúng tôi ở chính giữa, ngay sau đó cổ tay của ba kẻ kia nâng lên, trong tay cầm dao găm sắc bén sáng lóa đi về phía tôi.

Tôi nào đâu gặp qua tình thế này, bị dọa đến mức luống cuống tránh né, nhưng cảm thấy dưới chân truyền đến một sức mạnh nháy mắt khiến thân thể không chịu sự khống chế khiến cho thân thể cường tráng ngã nhào xuống đất, còn phương hướng của ba thanh dao găm khác biệt cũng đâm vào không khí.

“Thằng nhóc cậu ngốc quá! Đứng thẳng thế làm sao nào tránh được dao găm đâm chứ, quỳ rạp xuống đất không phải tránh được rồi đó!”Ông già nhẹ nhàng miêu tả chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận tiếng la hét thất thanh của tôi.

Tôi ngã rạp xuống đất rất mạnh, bị kϊƈɦ thích mà chửi ông già trong đầu, tuy rằng ông ấy vừa rồi đã cứu tôi, tưởng rằng ai cũng đều có cái thân thủ biến thái như ông hay sao?

Còn ba người kia đâm không trúng thì đã lách người xông lên lần nữa.

Ông già đặt dì Hồ ở bên cạnh tôi, đứng dậy tiếp chiêu với tên gần nhất, sau đó không cần phân bua đã sáp vào đánh nhau.

Tuy rằng hai tên khác nhìn thấy đồng bọn bị người khác chặn lại nhưng cũng không tiến lên giúp đỡ, trái lại nhào tới về phía tôi.

Bà mẹ nó! Xem ra mục tiêu của ba người này rất rõ ràng, một lòng muốn lấy cái mạng nhỏ của tôi rồi đây! Chỉ là không biết tôi đắc tội với bọn ở chỗ nào đây trời.

Bây giờ toàn thân tôi đều đầy thương tích, bên cạnh còn có dì Hồ đang bị trói nữa, thế nào cũng không phải đối thủ của hai người này, vì thế tôi ôm lấy dì Hồ vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, còn hai kẻ sát thủ kia cứ chăm chăm theo phía sau.

“Con mẹ nó các người là ai? Vì sao vô duyên vô cớ lại muốn giết ông đây?” Tôi bị đuổi theo đến mức nóng nảy, bắt đầu chửi ầm lên.

Hai tên sát thủ kia nhìn nhau cũng không trả lời, tăng tốc chạy muốn đuổi kịp tôi.

Tôi còn chưa chạy xa đã bị đống đá to lớn lăn xuống cản lối, mà bên cạnh lại là khe núi sâu hơn trăm mét.



Bước chân dừng lại, tôi đứng trước khối đá to lớn, nhìn trái nhìn phải cũng không có đường có thể chạy trốn, không còn cách nào khác xoay người nhìn hai tên không ngừng đuổi theo đang tới gần tôi.

Sau đó thân thể tôi lắc lư trái phải hai cái, làm động tác giả như đang cố gắng hết sức chạy trốn, nhưng lại bị hai kẻ kia biết tỏng ngăn lối đi lại.

Ngày càng gần, tôi mới nhìn rõ hai kẻ kia đều mặc quần áo, trêи đầu còn dùng khăn trùm đầu màu đen che đi ngũ quan cường tráng tâm tối, chỉ lộ ra hai con mắt nho nhỏ đằng đằng sát khí.

Hai người thấy tôi đã không còn đường lùi nữa, bước chân cũng chậm dần, sau đó từ trêи thắt lưng rút ra một cây gậy sát có thể co duỗi được.

“Thằng ranh! Đừng trách thủ đoạn mấy anh em tao độc ác, bởi vì có người xuất tiền muốn mua cái mạng nhỏ của mày, cho nên bọn tao đều chỉ vì miếng cơm bỏ miệng mà thôi, sau khi đến âm tào địa phủ cũng đừng nên nói câu oán hận gì cả, chỉ nên yên tâm mà đi đầu thai, kiếp sau làm người có tiền đi!”

Đùa gì đây chứ? Mấy người vì sinh tồn mà điên khùng phục tùng chạy tới giết ông đây, còn tôi nên đưa cái cổ cho hai kẻ khốn kiếp chết tiệt giết chết, con mẹ chứ ở đó mà nói lý lẽ hả?

“Hổ, con để dì xuống mau chạy đi, sau đó con đạp lên vai của dì nhảy lên tảng đá kia, cố gắng còn thể tránh được một kiếp.”Dì Hồ sốt ruột mà thì thầm vào tai của tôi.

Tuy rằng cách của dì Hồ có thể thực hiện được, nhưng tôi làm sao có thể bỏ bà ấy lại chạy trốn một mình được chưa? Chuyện này cho dù tôi chết cũng không làm được.

Nhìn thấy hai thằng nhãi kia càng ngày càng tới gần, giống như tại một khắc đầu gậy có thể đánh tới tôi rồi.

Tôi không khỏi phải lùi hai bước về phía sau lần nữa, phía sau lưng dính sát vào tảng đá, lúc chân của tôi giẫm lên đống đá vụn thì tôi lập tức nảy ra ý định.

Tôi vội vàng khom lưng đặt dì Hồ bên cạnh, đồng thời hai tay nắm lấy mấy cục đá vụn ném về phía hai kẻ kia.

Hai tên kia thình lình bị tôi đánh lén nên bị đá vụn đánh trúng vào mặt, vội dàng đưa tay che ở trước mặt, còn bước chân từng chút từng chút bước tới gần.

Tôi vừa ném đống đá vụn ở trong tay, trong đầu lại không thể nào nghĩ ra đối sách để thoát thân, nhận thấy không còn có thể tránh được nữa, cuối cùng hạ quyết tâm, thừa dịp khe hở mà hai kẻ kia tránh né đá vụn, từng bước tiến về trước, đúng lúc vừa ôm ngang một tên có vóc dáng tương đối vạm vỡ, sau đó nương theo sức lực của thân thể mà vọt tới, không ngừng đẩy gã ta tới phía vách núi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.