Gọi Hồn

Chương 33: Trạm tình báo



A Uy đắc y nhìn qua tôi, nói tiếp: "Không ngờ lại vừa hay đụng phải chuyện gia đình của Mã Lão Yên, cho nên ông già mới quyết định xem thử năng lực của tên nhóc nhà anh, xem thử anh có đủ tư cách gia nhập đội Ma Can Tử hay không. Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, em nghĩ anh đã có thể trở thành thành viên của bọn này rồi đó. Ông già, tôi nói có đúng không?"

Ông lão nhỏ con gật đầu cười, Thái Phụng lại dùng sức huých A Uy một cái, chu cái môi nhỏ lên, vô cùng bất bình đáp lại: "Cái tên gấu chó lớn nhà cậu miệng mồm lanh quá đấy, lẽ nào với tài năng của anh Hổ không thể vào được đội Ma Can Tử sao?"

Hóa ra hai người bọn họ đã biết từ trước rồi, chỉ có một mình tôi là chẳng hề hay biết gì. Xem ra chuyện mò xác không phải là chuyện ai muốn cũng có thể làm được.

Đường xe chạy rất xóc, nhưng chúng tôi cũng không cảm thấy lạ lẫm gì. Nên biết rằng ở trong núi có khổ sở gì mà chưa từng trải qua đâu, cho nên ngồi ở ghế sau tôi cứ một mạch dựa vào lưng ghế mà ngủ gà ngủ gật, dù sao lúc tới nơi cũng sẽ có đám người Thái Phụng gọi dậy, cũng sẽ không xảy ra sự cố gì.

Tôi bị A Uy đánh thức, sau khi mở mắt đã phát hiện xe đã tới bến xe, bên ngoài trời cũng đã sụp tối.

Sau khi rời khỏi bến xe, cảnh tượng sặc sỡ bên ngoài khiến tôi ngây ngẩn. Hai bên đường đâu đâu cũng là nhà cao tầng, lại còn có vô số đèn led đủ màu lấp lánh khác lạ sáng giống hệt ban ngày, quả thực chính là một thành phố về đêm náo nhiệt.

Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cảnh đẹp thành phố như này, khắp nơi trước mắt đều là mới mẻ và lạ lẫm.

Lúc tôi còn đang ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh đêm, A Uy ở bên cạnh vỗ vai tôi một cái, đắc ý nói: "Tên nhóc, lần đầu tiên tới tỉnh thành ha! Nhìn dáng vẻ của anh như vậy có phải là cảm thấy rất mới mẻ đúng không?" Cậu ta nói xong còn ha hả cười to...

"Làm như cái gì cậu cũng biết không bằng, cũng không biết tên nào lần đầu tiên đi tới tỉnh thành đã suýt chút nữa bị lạc mất, bây giờ còn làm vẻ mặt như này nói người khác, cũng không tự thấy xấu hổ!" Thái Phụng khó chịu nhân tiện nhắc lại chuyện quá khứ của A Uy khiến vẻ mặt tươi cười hớn hở của cậu ta biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cười khổ ngượng ngùng.

Thái Phụng giống như là oan gia của A Uy, chỗ nào cũng chặt chém gợi tới vết sẹo của cậu ấy khiến người ở đây buồn khổ lạ thường, hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống, tôi nhìn tình cảnh đó trong lòng cũng không khỏi buồn cười.

A Uy một mạch chạy hai bước cách Thái Phụng xa xa, sau đó ở trêи đường đi bộ duỗi tay vẫy một chiếc xe hơi tới.

Tôi vẫn là lần đầu tiên ngồi trêи chiếc xe nhỏ như này, cảm giác dưới ʍôиɠ rất mềm mại, so với ghế trêи chiếc xe dài kia lại thoải mái hơn nhiều.



Nhìn hàng đèn led vụt qua bên ngoài cửa sổ xe, tôi lại có cảm giác không chân thật lắm, làm sao cũng không nghĩ tới được bản thân mình là một thằng nhà nghèo ở trêи núi hẻo lánh, có một ngày lại có thể đến chỗ phồn hoa tráng lệ như thành phố này.

Sau khi tới nơi, Thái Phụng tùy tiện để lại cho tài xế năm mươi đồng tiền, lại nhìn tôi đều là một kiểu không nói nên lời. Nên biết rằng đây chính là tiền công tôi cực khổ kiếm được trong hai tháng nay đó! Kết quả chỉ một thoáng thôi đã không chút tiếc rẻ gì mà tiêu sạch rồi.

Xem ra trong thành phố lớn cái gì cũng tốt, chính là tốc độ xài tiền cũng quá nhanh rồi...

Thế nhưng cái tôi nghĩ không ra là ông lão nhỏ con lại dẫn tôi tới trước một tòa cao ốc, sau đó đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

Mặc dù hiện tại đã hơi trễ rồi, nhưng tất cả đèn của từng tầng lầu đều sáng choang, từng đợt người bận rộn qua lại trong phòng cũng giống như đi vào công ty lớn vậy.

Tất cả mọi người nhìn thấy ông lão nhỏ con đều cung kính cúi chào, sau đó còn nhiệt tình chào hỏi Thái Phụng và A Uy, nhìn có vẻ hết sức quen thuộc.

Chỉ có mỗi tôi giống hệt một tên nhà quê cục mịch đứng ở chỗ này vô cùng bối rối.

Ông lão nhỏ con ho khan hai tiếng ra dấu cho mọi người im lặng một chút, sau đó trịnh trọng đàng hoàng phát biểu: "Cậu ấy tên là Lưu Hổ, là đồng nghiệm tôi mới dẫn tới, bắt đầu từ nay cậu ấy sẽ chính thức gia nhập đội mò xác Ma Can Tử. Sau này làm tốt, tôi còn sẽ thu nhận cậu ấy là học trò, có chuyện gì mọi người có thể thương lượng đi, nếu có ai dám ngoài mặt ủng hộ những bên trong lại ngấm ngầm làm khó dễ cậu ấy vậy cũng đừng trách tôi trở mặt không quen. Được rồi, mọi người có thể gác lại chuyện đang làm mà làm quen một chút."

Ông lão nhỏ con nói mấy câu, không chỉ khiến mấy người ở đây đều kinh ngạc, đến cả tôi cũng không dám tin vào lỗ tai của mình.

"Ông lão nhỏ con còn muốn nhận mình làm học trò, mình không nghe lầm đó chứ? Là bởi vì mình biết súc cốt, hay là vì mình có mối quan hệ với dì Hồ?" Tôi không khỏi tự mình lẩm bẩm.

"A Uy, Thái Phụng, A Tiêu, A Nhân, còn mấy người nữa đứng ngẩn ra đó làm gì? Đi chuẩn bị cho Lưu Hổ một gian phòng đi, tìm bộ đồ thay ra cho cậu ấy. Sáng mai bắt đầu chính thức làm việc, mỗi người đã nghe rõ rồi chưa?" Ông già nói xong cũng đi thẳng vào trong phòng nghỉ cuối cùng bên trong.

Thái Phụng dẫn đầu kéo theo một nhóm cô gái xinh đẹp vây xung quanh tôi, dùng đủ loại cách thức mà nhiệt tình chào hỏi, hoan nghênh tôi gia nhập đội mò xác.



Cuối cùng vẫn là có A Uy lôi tôi ra khỏi đám con gái đó, chuẩn bị gian phòng của mình để cho tôi tạm ngủ lại, đợi ngày mai sau khi xong việc sẽ dọn một phòng riêng ra cho tôi.

Tôi cuối cùng cũng có thể yên ổn nằm trêи giường, ấy nhưng lăn qua lăn lại vẫn không có ngủ được. Không biết là bởi vì A Uy ngáy to quá ảnh hưởng giấc ngủ, hay là vì lạ nước lạ cái lại bắt đầu nhớ lại vẻ yên tĩnh của những ngày trêи núi.

Sáng sớm hôm sau, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ tới thức ăn ở chỗ này lại ngon như vậy. Ngoại trừ cháo ra còn đi kèm thêm hai món nữa giống như bánh mì loại lớn và cả bánh bao thịt, những món này đều là mấy mon bao no.

Trước mắt là suất cơm ăn không tốn tiền, quai hàm của tôi vận động hết công suất ăn một mạch hết tám cái bánh bao thịt lớn hơn cả nắm đấm, bị mắc nghẹn gần như không trôi xuống eo được khiến mấy cô gái xung quanh ai cũng cười rung người, suýt chút còn phun cả cơm trong miệng ra ngoài.

Đến ngay cả A Uy ngồi ăn cơm phía đối diện của tôi cũng cảm thấy thật mất mặt, kéo tôi tháo chạy trốn khỏi nhà ăn.

Dọc đường đi, dựa theo lời giới thiệu của A Uy, tôi mới biết được nơi này lớn như vậy nhưng không phải là trụ sở chính của đội mò xác, chỉ là nơi phụ trách thu thập tin tức mà thôi.

Bởi vì chỗ thành phố xa hoa tráng lệ như này, thông tin ở đây theo đó cũng vô cùng dồi dào, nhanh chóng và tiện lợi. Chỗ này thu thập tất cả những tin tức chiêu mộ xung quanh, sau đó lại phân bố thích hợp đến các đội viên trong đội mò xác.

Chờ đến khi thi thể được vớt lên, ngoài trừ cần phía bên người thân bảo lãnh, đám con gái chõ này sẽ lập tức thông báo đến cho các cơ quan địa phương.

Dù sao thì trong cái tòa cao ốc này có hàng tá chuyện vụn vặt cần phải được xử lý, cho dù A Uy có thể nhẫn nại mà giới thiệu hết một lần cho tôi nghe, ấy nhưng tôi cũng không có tâm trạng mà ghi nhớ.

Cho nên vì để bảo trì cho cái đầu này của mình giữ được sự tỉnh táo, tôi lập tức rời khỏi cái tên gấu chó lớn lảm nhảm ồn ào xuyên suốt này, muốn định dạo qua chỗ của ông lão nhỏ con xem thử có chuyện gì cần mình làm hay không.

Nhưng mà tôi chỉ vừa mới đi tới trước cửa phòng đã nghe tiếng nói chuyện bên trong truyền tới.

"Cậu đi gửi tin bảo tiểu đội trưởng của mỗi tiểu đội đều phải mau chóng quay về, cần phải tới đây họp vào trưa mai. Nếu như quá thời gian vẫn còn chưa đến thì sau này cũng đừng nghĩ tới chuyện quay về nữa!" Giọng nói của ông lão nhỏ con mang theo một loại giọng điệu khiến người khác không thể nào phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.