“Đội nhóm xếp hạng bét sẽ bị lấy ra làm đệm lót, mày nhìn thằng thì béo còn hơn heo, đứa thì gầy đét như cây cao lương, có khi gió thổi một cái là bay, thì có thể làm nên cái trò trống gì cơ chứ?”
“Còn phải nói sao! Thằng nhóc còn lại ít ra còn khá giống người bình thường, nhưng mà dù nhìn thế nào cũng thấy ngu ngu, thật cười chết tao!”
“Đúng thật, nếu chúng ta phải đánh bại cái đội ngũ thiếu chuyên nghiệp này thì thà nhảy quách xuống đây chết luôn cho rồi. Như thế còn có mặt mũi lăn lộn tiếp trong đội ngũ vớt xác, haha…”
Trong chốc lát, lời nào mọi người cũng nói được khiến cho khuôn mặt to bự của Đường mập tím tái như màu gan heo, miệng anh ta bĩu lên nhưng chẳng thốt được ra lời nào để phản bác.
Sau khi chúng tôi dựng xong cột lên, đội vớt xác khác đã thả thuyền giấy trêи sông để xác định vị trí xác dưới mặt nước.
Mặc dù dòng chảy ở đoạn sống này rất nhanh nhưng con thuyền giấy nhỏ bé kia lại như ghim chặt trêи mặt nước, không hề bị cuốn đi bởi dòng nước chảy xiết.
Nhưng đợi đến khi thuyền giấy bắt đầu xác định vị trí xác dưới dòng sông thì lại gặp phải lực cản lớn, sức mạnh thần bí khống chế chiếc thuyền di chuyển, bị dòng nước xiết cản trở khiến cho chiếc thuyền chỉ có thể không ngừng xoay vòng tại chỗ.
Nhìn thấy những chiếc thuyền giấy đó, Đường mập cười phá lên: “Đúng là đám ngu xuẩn, dùng thuyền giấy xác định vị trí xác cần mặt nước yên ả mới làm được, trêи mặt nước có dòng chảy xiết như vậy vốn dĩ chẳng có tác dụng gì. Vẫn là nên chống mắt lên nhìn bản lĩnh của Đường Bát Kiệt tôi đi!”
Mặc dù Đường mập không ngừng nói nhưng tay cũng không nhàn rỗi, đừng có thấy ngón tay anh ta ngắn cũn cỡn beo béo mà khinh thường, động tác rất chi là linh hoạt, trong thời gian ngắn đã gấp được một con hạc cỡ lòng bàn tay từ giấy vàng.
Điều làm cho tôi kinh ngạc là phần đuôi của hạc giấy còn kẹp một lá bùa vàng, mặc dù nhìn thì chẳng ra ngô ra khoai gì, nhưng trông bộ dạng tự tin đầy mình của Đường mập cảm giác hiệu quả sẽ không tệ.
Lý Nhị Bảo cũng là hồn sư, cực kì tán thưởng kỹ thuật của Đường mập, vội vàng lấy một ngọn nến rất nhỏ màu đỏ từ trong túi ra, như là nịnh hót đưa cho Đường mập.
Đường mập cũng không ra vẻ, cắm ngọn nến nhỏ đó vào cổ hạc giấy, sau đó không thấy anh ta đốt nến mà cứ thế vung tay, qua loa ném hạc giấy đi.
Khi hạc giấy chầm chậm rơi xuống, vẻ mặt Đường mập hốt hoảng, miệng anh ta liến thoắng đọc chú ngữ, ngón trỏ, ngón trỏ cùng ngón giữa bên tay phải của anh ta khép lại vào nhau tạo hình thanh kiếm, trong khi ngón cái, ngón giữa, ngón trỏ và ngón áp út bên tay trái của anh ta chụm lại chỉ vào chính giữa.
Hành động này của Đường mập làm cho đội tìm xác nhà họ Tống bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O, ngay sau đó cười phá lên.
“Thằng mập này giả thần giả quỷ suy nghĩ khác người, có phải là muốn được em gái xinh đẹp bên cạnh chú ý đến hay không?”
“Đúng vậy đấy, xác định vị trí tìm xác dưới nước lấy đâu ra dùng hạc giấy, rõ ràng là thằng nhóc này đang làm bừa.”
Người nhà họ Tống cố tình chế nhạo Đường mập, chẳng qua là muốn khiến cho anh ta mất tập trung mà thôi, bọn họ phát hiện thuyền giấy không có tác dụng đã nhanh chóng điều chỉnh phương án rồi.
Đường mập không hề bận tâm những lời trào phúng của người nhà họ Tống, chỉ tập trung điều khiển hạc giấy.
Lúc hạc giấy sắp sửa rơi vào nước, lá bùa vàng kẹp ở đuôi hạc giấy bỗng tự bùng cháy, lửa bùa cháy màu vỏ quýt trong nháy mắt nhóm ngọn nến cháy lên, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới hạc giấy, Đường mập không khỏi cong miệng lên cười.
Tôi nhìn thấy hai cánh của hạc giấy giống như có sinh mệnh, bắt đầu vỗ đập lên xuống có tiết tấu, sau đó chầm chậm bay trêи sông.
Trong thời gian ngắn, sau khi hạc giấy lượn lờ vài vòng thì bỗng dừng lại bất động tại một chỗ, cái miệng bén nhọn của nó còn mổ mổ hai cái tượng trưng lên mặt nước.
Bởi vì Đường mập vẫn đang lầm bầm đọc thần chú, vì vậy không thể nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn tôi và Lý Nhị Bảo một cái.
Lý Nhị Bảo vội vàng lấy ra bốn cây hương, sau khi châm lên thì cung kính vái bốn cái về phía nơi hạc giấy đang dừng, sau đó tìm một hòn đá cắm vào đó.
Tôi cũng hiểu ý ngay, dùng sức quăng dây dẫn hồn đã chuẩn bị từ trước về chỗ hạc giấy, quẳng dây không chệch đi đâu được vòng đúng vào hạc giấy sau đó chìm vào nước.
Cùng với sự chìm xuống không ngừng của dây dẫn hồn, trái tim tôi cũng đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết cách tìm xác này của Đường mập có tác dụng hay không, đừng có mà giày vò nhau rõ lâu rồi cuối cùng chẳng vớt được cái xác nào, trở thành trò cười cho đội ngũ tìm xác khác.
Nhưng dần dần tôi nhận ra, dây dẫn hồn trêи cọc gai dầu bắt đầu có giao động nhỏ.
Tôi biết đây là vì dây dẫn hồn đã chạm được đến thi thể, nếu trong tình huống bình thường dây dẫn hồn lay động một lúc là sẽ ngừng nhưng lần này lại lay động không ngừng, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
“Xem ra xác ở dưới sống không bình thường rồi!” Lý Nhị Bảo lầm bầm, anh ta là hồn sư đương nhiên sẽ hiểu rõ tình huống hơn tôi.
Lúc này, Lý Nhị Bảo đã lấy một chuỗi chuông đồng, hơi rung đã phát ra một chuỗi âm thanh leng keng vui tai, anh ta buộc quấn chuông đồng lên trêи dây dẫn hồn trêи cọc gai dầu, sau đó khi anh ta vừa thả tay ra thì chuông đồng cũng rung động không ngừng theo dây dẫn hồn phát ra âm thanh leng keng càng êm tai, hơn nữa còn nhanh chóng trượt thẳng xuống sông theo dây dẫn hồn.
Tôi không hiểu chuỗi chuông nhỏ kia có tác dụng gì, nhưng trông thấy Đường mập tặng cho Lý Nhị Bảo một ánh mắt khen ngợi thì xem ra thằng cha này biết rõ bí ẩn trong đó.
“Người anh em, cậu đừng có xem thường chuông dẫn xác, nó chính là bảo vật gia truyền mấy thế hệ nhà họ Tống chúng tôi đấy, có nó xác khó thu phục đến mấy cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng đấy!” Lý Nhị Bảo ba hoa chích chòe với tôi, trêи mặt anh ta là sự thành kính đối với tổ tiên.
Ngay sau đó, tôi kinh ngạc nhìn thấy dây dẫn hồn thế mà lại ngừng giao động, mặc dù vẫn hơi lung lay nhưng tần suất so với lúc trước đã nhỏ đi nhiều rồi, xem ra chuỗi chuông nhỏ kia quả thật có tác dụng.
“Người anh em cậu thấy chưa, chuông dẫn xác phát huy tác dụng rồi đấy.” Lý Nhị Tam nhắc nhở tôi, mà anh ta cũng trở nên căng thẳng.
Ngay sau đó tôi nhìn thấy dây dẫn hồn bỗng nhiên bị kéo căng, vui vẻ trong lòng.
Tình trạng này của dây dẫn hồn rõ ràng là đã cột quanh xác dưới sông, tôi vội vàng rung cọc gai dầu trong tay, túm lấy dây dẫn hồn.
Sau đó càng kéo dây dẫn hồn càng chặt, Đường mập cũng khống chế hạc giấy không ngừng vỗ cánh bay lên.
Bỗng nhiên mặt sông “ào” một tiếng, ngoi lên một thứ xanh biếc, ban đầu chỉ to cỡ chiếc chậu rửa mặt, nhưng sau đó được dây dẫn hồn liên tục kéo lên thì càng lúc càng lớn, đến khi to cỡ cánh cửa thì mới thấy đó chỉ là một đám bèo rong ẩm ướt.
Không chỉ riêng tôi thấy thất vọng mà vẻ mặt của Đường mập và Lý Nhị Tam cũng xám xịt, cùng lúc những đội tìm xác khác không kìm được cười phá lên chế nhạo.
“Thấy chưa, thấy chưa, đồ bỏ đi thì chính là đồ bỏ đi, tốn công nửa ngày trời cũng chỉ vớt lên được đám bèo rong mà thôi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, thật không biết thầy bọn họ dạy dỗ như thế nào nữa?” Lại có thêm một tên nhắm mũi nhọn vào ông lão nhỏ con.