Gọi Hồn

Chương 61: Bùa lam



Đường mập cẩn thận cầm tờ giấy trong lòng bàn tay, tôi nhìn thấy trêи tờ giấy có vẽ rất nhiều ký hiệu cổ quái, tôi lập tức hiểu ra đó là một lá bùa lam.

Đường mập kẹp lá bùa lam vào giữa các ngón tay, tiếp đó khoa tay múa chân trước mặt, đồng thời trong miệng lẩm nhẩm câu thần chú, sau đó anh ta đột nhiên mở to mắt, trực tiếp dán lá bùa lam lên sợi dây dẫn hồn.

Trong một giây tiếp, sợi dây dẫn hồn rơi xuống chậm rãi, hơn nữa cũng không còn rung chuyển dữ dội như trước, xem ra lá bùa lam này thật sự có tác dụng.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng thì cần câu cũng chắc chắn trở lại.

Lúc này đội tìm xác của nhà họ Tống ở dưới bãi đá lớn tiếng la lên: "Có chuyện gì vậy? Đây là tình huống gì? Sao sợi dây tìm xác lại rơi xuống nhanh như vậy?"

Tôi cẩn thận lắng nghe, quả nhiên còn có tiếng của sợi dây đang được kéo rất nhanh.

"Tên mập, ở bên kia xảy ra chuyện!"

Tôi dịch người qua một chút để Đường mập cũng có thể nhìn thấy rõ tình hình bên dưới, nhưng anh ta không vội lại còn nở nụ cười: "Đáng đời, cái này gọi là tự làm tự chịu, đã quên vừa rồi bọn họ cười nhạo chúng ta sao, bây giờ cũng đến lượt bọn họ."

Mặc dù lời Đường mập nói có vẻ rất nhỏ nhen, nhưng trong lòng anh ta cũng cảm thấy tình hình đang rất tệ, dường như sợi dây dẫn hồn của chúng tôi và sợi dây dẫn hồn của nhà họ Tống đang ở cùng một cái xác, mà lá bùa lam là nguyên nhân làm cho sợi dây dẫn hồn buông tha chúng tôi, ngược lại dốc sức kéo những người nhà họ Tống.

Gần như cùng một lúc lại có hai đội tìm xác la lên, giống như bọn họ cũng bị sợi dây dẫn hồn kéo rất nhanh.

Tiếng la hét dữ dội đã khơi dậy tinh thần cảnh giác của tất cả các đội tìm xác, nhìn những hiện tượng kỳ lạ của đèn trời, tất cả mọi người đều suy đoán xác chết dưới đáy sông này không hề bình thường.

Vì vậy tất cả mọi người đều trở nên lo lắng, vội vàng kéo sợi dây dẫn hồn trở lại, thế nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không thể khống chế được cục diện trước mắt, hoàn toàn giống với tình huống vừa gặp phải.

Trong lúc nhất thời tiếng người lại ầm ĩ lên, tất cả đều rối loạn.

Tôi vội vàng lấy trong ba lô ra một cái đèn pin, sau khi chiếu đèn vào những đội tìm xác ở bên dưới, lúc này mới nhìn rõ tình hình hiện tại của bọn họ, thật đúng là không mấy lạc quan.

Mặc dù có người nghĩ đến việc dán lá bùa lên sợi dây dẫn hồn, thế nhưng lá bùa vàng kia không được hiệu quả cho lắm.



Trước đây tôi không có một chút ấn tượng tốt nào đối với đám người này, bọn họ luôn xem chúng tôi là trò cười, thế nhưng tôi cũng không thể mở to mắt nhìn mọi người gặp nguy hiểm.

Vì vậy tôi lớn tiếng nói với đám người bên dưới: "Bùa vàng không có tác dụng, mau dán lá bùa lam lên sợi dây dẫn hồn."

Tôi đã la lên hai lần, thế nhưng những người ở bên dưới giống như đều không nghe thấy, không ai để ý đến tôi, mọi người đều bận rộn như cũ.

Được! Bọn khốn kiếp này, ông đây đã có lòng tốt nhắc nhở các người, nhưng cuối cùng các người lại xem như ông đây đang nói láo, nếu đã vậy, ông đây cũng lười quản việc của các người, không quan tâm nữa.

Sau đó người phụ nữ Đường Phi Yến lạnh lùng nói với tôi: "Nói anh là đồ ngốc anh còn không chịu thừa nhận, anh cho rằng bùa lam là rau cải à! Muốn dùng thì dùng."

Nghe nói như thế trong lòng tôi lại càng cảm thấy không vui, cầm lấy đèn pin chiếu vào chỗ Đường Phi Yến, cô ta vội vàng lấy tay che trước mặt.

"Người anh em, bọn họ không có bùa lam đâu." Đường mập tỏ vẻ đắc ý nói.

Sau này tôi mới biết rằng bùa lam có giá hàng triệu trêи thị trường, thậm chí trêи thị trường cũng không có.

Lá bùa lam mà Đường mập vừa sử dụng lúc nãy là do người sự phụ rất có danh tiếng của anh ta phải trăm cay nghìn đắng mới tìm được, cũng là bùa hộ mệnh cho Đường mập.

Ngay lúc này, phía dưới bãi đá truyền đến những tiếng vang răng rắc.

Tôi và Đường mập vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, thì nhìn thấy cần câu của đội tìm xác nhà họ Tống đã bị bẻ gãy thành nhiều khúc, còn sợi dây dẫn hồn kia thì bị kéo thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể giuộc ra khỏi cần câu và lao thẳng xuống sông.

Tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, phải biết rằng sợi cọc gai dầu mà chúng tôi sử dụng làm cần câu đều trải qua phương pháp chế tạo đặc biệt, mặc dù mỗi cái đều không to lắm nhưng nó đều vô cùng dẻo dai, ước chừng có thể chịu được sức nặng của hơn một ngàn cân, mà trong một lúc có thể kéo mấy sợi cọc gai dầu trong cần câu thì sức lực này phải lớn cỡ nào mới có thể làm được như vậy chứ?

Nhìn thấy như vậy, tôi vội vàng hỏi: "Tên mập, có giúp bọn họ hay không?"

"Làm sao giúp? Tôi lại không thể đi xuống, cho dù anh có thể đi xuống thì tôi cũng không có bùa lam, trừ khi chúng ta mạo hiểm, kéo sợi dây dẫn hồn trở về có thể làm phân tán sự chú ý của cái xác kia." Đường mập lộ ra vẻ không chắc chắn.



"Đúng rồi, anh có thể thi pháp mạnh hơn để xem thử có thể thu lại đèn trời hay không, tôi đoán chỉ cần chuông dẫn xác rời khỏi nơi quỷ quái đó, có lẽ cái xác sẽ tự động tách ra cũng không chừng." Trong nháy mắt Đường mập đã nghĩ ra một cách để đối phó.

Tôi vội vàng nắm chặt cọc gai dầu, thử dùng sức lắc nó thật mạnh.

Sau khi tôi dùng hết sức lực của mình thì sợi dây dẫn hồn đã có một chút dấu vết lỏng ra.

Lý Nhị Bảo cũng không dám chậm trễ, một bên thi pháp khống chế đèn trời, một bên từ từ kéo sợi dây mảnh buộc vào nó, thế nhưng loay hoay một hồi cũng không hề có hiệu quả.

Ngay lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng tõm, sau đó là một loạt các tiếng ồn ào, giống như có cái gì đó vừa rơi xuống nước.

"Không ổn, có người rơi xuống nước."

Đường mập cầm lấy đèn pin vội vàng chiếu xuống dòng sông, làm sao còn có thể nhìn thấy một bóng người?

Hai người nhà họ Tống vừa rồi mới la hét, bây giờ đang cầm trong tay một cọc gai dầu, sử dụng sức lực toàn thân kéo nó lên.

Trong thời gian ngắn, một bóng người ướt sũng được kéo lên khỏi mặt nước.

Người rơi xuống nước vừa rồi vậy mà vẫn còn sống, chẳng qua uống phải nước sông nên có chút mơ hồ, không ngừng ho khan, cuối cùng đã được những người bạn của mình kéo lên.

May mắn là ba người bọn họ đều có tính toán trước, biết rõ nơi họ đang đứng rất nguy hiểm vì vậy tất cả đều buộc một sợi dây thừng trêи lưng.

Lần này đội tìm xác nhà họ Tống đã rút khỏi cuộc thi tìm xác, bởi vì cần câu mà họ làm toàn bộ đã bị đứt, kể cả sợi dây dẫn hồn cũng bị rơi xuống nước, cuối cùng không sót lại một chút gì.

Mà đèn trời thuộc về nhà họ Tống cũng bởi vì mất đi người điều khiển, ngọn nến chỉ còn le lói hai lần sau đó cùng nhau chìm xuống sông.

Mặc dù những người khác có chút vui mừng khi đội tìm xác nhà họ Tống rút khỏi cuộc thi, nhưng họ cũng không quá phấn khích khi bất kỳ ai gặp phải tình huống quỷ dị như vậy, cũng không biết ai sẽ là người tiếp theo.

Ngay lúc này, đột nhiên Lý Nhị Bảo mở miệng phun ra một ngụm máu, phần lớn đều phun vào sợi dây mỏng trong tay, sau đó lại lần nữa gia tăng sức mạnh của hồn thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.