Gọi Hồn

Chương 63: Bảo bối



Cô gái Đường Phi yến kia cũng phát hiện được vấn đề, vội vàng hối thúc những đội tìm xác khác cố gắng di chuyển phương hướng của cái cọc, để tất cả mọi sức mạnh đều tập trung về phía chúng tôi.

Mọi người cũng biết bây giờ không phải là lúc để tranh luận những việc này, vì thế là dồn dập di chuyển cái cọc.

Ngay lập tức, tôi liền cảm thấy cọc gai dầu trêи tay nhẹ đi rất nhiều. Chỉ dùng hai ba phút đã có thể làm cho xác sống nhiều tay trong nước tiến đến gần với chúng tôi hơn.

Cứ như vậy, mọi người càng nhìn thấy nhiều hy vọng hơn, lần lượt tiếp thêm sức mạnh lên đôi tay, đung đưa cọc gai dầu đến mức kêu cót két.

Nhưng là tình hình của Lý Nhị Bảo bên cạnh tôi cũng không quá lạc quan. Trước đó anh ta đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, đến sức lực để cử động ngón tay cũng không còn nữa.

Không ngờ là lúc này lại có một người trèo lên bệ đá, chính là cô nàng lạnh lùng Đường Phi Yến kia.

Cô ta lên được bệ đá rồi cũng không nói lời vô ích với tôi, mà đi thẳng đến trước người Lý Nhị Bảo. Ngay sau đó liền móc một hộp thuốc nhỏ tinh xảo từ trong túi ra. Cô ta vừa mở chiếc hộp ra, liền có một mùi thuốc thấm vào ruột gan bay ra.

Đường Phi Yến cũng không dây dưa, lấy ra một viên thuốc nhét thẳng vào miệng Lý Nhị Bảo.

Khi nhìn thấy tôi và Đường mập nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ, thì quẳng lại một câu lạnh lùng: “Các người yên tâm đi, thứ này của tôi không phải thuốc độc, tôi không cần mạng của anh ta, mà hơn nữa tôi cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi như vậy.” Nói xong liền giơ cổ tay lên, ném thẳng hộp thuốc về phía tôi.

Khi tôi vội vội vàng vàng giơ một tay ra chụp lấy hộp thuốc, thì Đường Phi Yến đã túm lấy dây thừng trượt xuống khỏi bệ đá rồi.

Tôi và Đường Mập ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu được cô nàng lạnh lùng này lại đang giở trò gì nữa đây.

Nhưng không ngờ rằng, Lý Nhị Bảo vốn đã mệt đến mức không muốn động đậy, thế nhưng lại lảo đảo ngồi xổm dậy, còn giơ ngón cái về phía tôi, làm cho tôi càng không hiểu là có ý gì.

Nhưng Lý Nhị Bảo mãi niệm chú ngữ trong miệng, căn bản là không có cách nào giải thích cho chúng tôi. Hơn nữa, tình hình hiện tại lại vô cùng nguy cấp, cũng không có nhiều thời gian để nói thêm gì nữa.



Chẳng qua là một giây sau tôi và Đường mập liền phản ứng lại. Viên thuốc lúc nãy Đường Phi Yến đút cho Lý Nhị Bảo rõ ràng chính là thuốc phục hồi thể lực cấp tốc.

Hiểu được điều này, Đường mập cũng trở mình đứng dậy từ mặt đất, cướp lấy hộp thuốc trong tay tôi, giống như là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy. Đến khi anh ta nuốt một viên vào bụng thì mới nhớ ra cũng phải đưa cho tôi một viên.

Chỉ trong thời gian hai ba phút, tôi liền cảm thấy có một dòng nước ấm dâng lên trong người, toàn thân đều trở nên ấm áp, rõ ràng là đã phục hồi lại được không ít sức lực.

Xem ra viên thuốc này quả thật thần kỳ, vậy thì giá cả của nó khẳng định là cũng rất đắt. Không ngờ rằng cái cô Đường Phi Yến này vẫn còn rất lý trí. Cô ta biết khâu vớt thi thể quan trọng đều phải dựa vào ba người chúng tôi. Cho nên trước khi vớt được thi thể lên, ba người chúng tôi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Chính vì điều này nên cô ta mới không so đo những hiềm khích lúc trước mà giúp chúng tôi.

Vô hình trung, tôi càng cảm thấy hiếu kỳ với cô nàng lạnh lùng Đường Phi Yến này hơn.

Lý Nhị Bảo đã hồi phục lại được sức lực, khống chế đèn trời càng thêm thuận buồm xuôi gió. Anh ta vừa kéo sợi chỉ mỏng trong tay, vừa xúc tiến hồn thuật. Cứ như vậy, tốc độ di chuyển của đèn trời đã được tăng lên.

Bộ xác sống nhiều tay trong nước kia giống như là đã phát điên lên, điên cuồng đuổi theo hướng đèn trời. Mặt sông sau lưng nó thế mà có thể dâng lên một bức tường nước cao hơn một mét.

“Gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa…” Đường mập nhìn chằm chằm vào xác sống nhiều tay dưới nước sông, trong miệng thì sốt ruột lầm bầm. Mà không biết từ lúc nào, giữa ngón tay anh ta đã có thêm hai tấm bùa vàng, chuẩn bị cho đợt công kϊƈɦ xảy ra bất cứ lúc nào.

Cũng ngay sau đó, Đường mập niệm chú ngữ, cầm lá búa huơ vài nét trước mặt, sau đó giơ cổ tay lên.

Bùa vàng giống như là hai mũi tên sắc bén bị Đường mập bắn ra. Khi chúng đến gần xác sống nhiều tay thì đột nhiên bùng lên thành hai bùa hỏa chói mắt, làm cho tôi ít nhiều thấy được một chút hy vọng có thể chế ngự được con quái vật này.

Nhưng mà kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Hai bùa hỏa bùng cháy vậy mà lại bị hai cánh tay của xác sống nhiều tay tóm chặt lại. Trong nháy mắt, liền có hai luồng hơi nước bốc thẳng lên trêи.

Mà bộ xác sống nhiều tay kia cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hai cánh tay nó giống như là bị lửa tím đốt cháy, nhanh chóng khô héo lại, cuối cùng hóa thành hai nắm bọt nước rơi xuống dưới sông.

Việc mất đi hai cánh tay đối với xác sống nhiều tay có rất nhiều cánh tay kia căn bản không tính là gì. Nhưng mà nó lại giống như đã hoàn toàn bị chọc giận mà điên cuồng vùng lên, lập tức tóm lấy năm sợi dây dẫn hồn rung lắc dữ dội.

Nhìn thấy xác sống nhiều tay cũng có thể bị bùa hỏa thiêu đốt, hồn sư của những đội tìm xác khác cũng đều noi theo.



Trong phút chốc, nhiều lá bùa vàng bị ném về phía xác sống nhiều tay như thể họ không cần tiền vậy. Vô số bùa hỏa bùng nổ trêи mặt sông, gần như muốn nhấn chìm xác sống nhiều tay trong biển lửa.

Nào biết xác sống nhiều tay vừa mới chịu thiệt một lần, nó giống như là rất có linh trí, không dám dùng tay tóm lấy bùa hỏa nữa, thay vào đó là vung bàn tay lên đập loạn ra ngoài.

Phải biết là trong những đội khác cũng đều có hai vị hồn sư, bọn họ lại không cần phải khống chế đèn trời, cho nên mỗi người mỗi tay hai lá bùa vàng, chỉ cần ném ra thì mỗi một lần chính là tròn mười sáu ngọn lửa. Sao có thể dễ dàng bị xác sống nhiều tay đánh rớt toàn bộ như vậy được.

Cho nên vẫn có vài bùa hỏa tránh được những cánh tay của xác sống nhiều tay, rơi ngay trêи đống đầu đang kêu loạn kia của nó.

Nhất thời những ngọn lửa tung bay, đốt cho xác sống nhiều tay phải điên cuồng giãy dụa.

Theo từng cơn gió nhẹ thổi qua trêи mặt sông, tôi lại không ngửi thấy được bất cứ mùi thịt bị nướng cháy khét gì. Thay vào đó là hít được một làn hương thơm mát nhàn nhạt, làm cho người ta ngửi thấy rồi không những không có cảm giác buồn nôn, ngược lại còn gợi lên cảm giác thèm ăn của tôi, ý nghĩ hoang đường về một bữa ăn no nê cũng bắt đầu nảy sinh ra.

Không chỉ có mình tôi ngửi thấy mùi hương này, mà hầu như tất cả mọi người đều đang nâng mũi lên hít hà.

Chỉ có điều là ngửi thêm vài lần, Đường mập liền mở to mắt, hét lên một cách không rõ: “Đây, đây, đây là mùi hương của Linh Chi.”

“Tôi nói này mập, có phải là anh đói đến mức hồ đồ rồi không? Linh Chi đều là mọc ở giữa rừng già núi sâu, ở cái nơi sông nước này làm sao có thể có Linh Chi chứ?” Tôi nghĩ là Đường mập đã mệt muốn chết rồi nên mới sản sinh ra ảo giác.

“Người anh em, cậu đừng có ngắt lời của anh mập đây. Cái tôi nói là Nhục Linh Chi. Đó là một loại cực kỳ hiếm thấy, sau khi nướng chín chính là có mùi hương này.” Đường mập bộ dáng nghiêm túc, không giống như là đang nói giỡn với tôi.

“Hứ! Anh đang lừa gạt con nít ba tuổi đó hả? Nếu đã là thứ hiếm có như vậy, anh vẫn khẳng định là đã nếm qua?” Tôi hơi nghi ngờ hỏi lại.

“Nhóc con, cậu đừng có mà không tin. Năm đó tôi đã lén lút lấy đi miếng Nhục Linh Chi duy nhất của sư phụ đem đi nướng ăn rồi. Nếu không thì sao anh mập đây có thể lớn lên cường tráng như vậy chứ? Cậu không biết chứ hương vị đó thật sự là tuyệt vời. Chẳng qua sau đó bị sư phụ phát hiện, phạt tôi không được ăn gì đúng một tuần lễ. Á không đúng! Tôi nói mấy thứ này với cậu làm gì chứ! Đều do cậu làm cho tôi tức đến lú người rồi.” Đường mập ra vẻ tức giận.

Thấy tôi còn chút nghi ngờ với lời nói của anh ta, anh ta không kiên nhẫn mà thúc giục: “Dù sao thì bây giờ nói nhiều với cậu như vậy cũng vô dụng, giải thích với cậu thế nào cậu cũng không tin, vẫn là trông cho tốt dây dẫn hồn trong tay cậu đi, nghĩ cách lấy được món bảo bối này lên cho anh mập đây rồi nói sau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.