Gọi Hồn

Chương 64: Thủy Nhục Chi



Đậu xanh rau má, Đường mập vậy mà lại nói cái tử thi gớm chết trong nước đó là bảo bối, còn đích thân ăn qua rồi, trông cái miệng chảy dãi kia của anh ta mà tôi muốn ói.

Có điều lời của Đường mập tôi cũng không thể không tin. Dù sao tên này tuy ngốc nhưng nhiều tiền, thấy nhiều biết rộng, không phải tên nghèo trêи núi như tôi có thể so được.

Quả nhiên người biết hàng không chỉ có một mình Đường mập, mà ngay cả Đường Phi Yến, người nhà họ Đặng và nhà họ Dương cũng thốt lên cái tên Thủy Nhục Chi. Ngay lập tức một đám người đều trở nên kϊƈɦ động.

“Không ngờ là có thể gặp được Thủy Nhục Chi ở chỗ này, thật là không uổng chuyến đi này!” Hồn sư nhà họ Đặng cười ha hả kêu lên.

“Còn không phải sao! Phải biết là Nhục Linh Chi trêи đất đã khó có được rồi, huống chi là Thủy Nhục Chi trăm năm khó gặp này. Xem ra hôm nay thật sự là gặp được của quý rồi!” Hồn sư nhà họ Dương cũng là một vẻ kϊƈɦ động.

“Mọi người vẫn là làm cho xong việc trước đã! Dù sao thì Thủy Nhục Chi dạng này cũng không biết đã sinh tồn được mấy trăm năm rồi. Một khi nó phát huy ra sức mạnh thì cũng không phải là trò đùa đâu.” Giọng nói của Đường Phi Yến lạnh như băng giống như là một chậu nước lạnh, dội cho mọi người tỉnh táo khỏi niềm vui sướиɠ cần bảo bối chứ không cần mạng đó.

Trong lòng mọi người nghĩ như vậy cũng tốt, ai cũng không muốn bỏ qua thời cơ quý báu hôm nay.

Có điều nếu Thủy Nhục Chi trêи mặt sông này nổi giận lên, cũng không dễ dàng gì đối phó được.

Ngoài dây dẫn hồn của chúng tôi có dán một lá bùa lam ra, còn lại bốn nhà khác chẳng qua chỉ là dán bùa vàng bình thường mà thôi. Theo một phen liều mạng giãy dụa của Thủy Nhục Chi, những cây cọc vẫn luôn được quấn bởi dây dẫn hồn vang lên tiếng răng rắc. Nghe tiếng thì không biết là cọc gai dầu nhà ai lại bị gãy đi mất mấy cây.

Đường mập bây giờ hầu như là hai mắt phát sáng, hận không thể lập tức kéo Thủy Nhục Chi trêи mặt sông này lên, cho nên anh ta ném từng lá bùa vàng về phía Thủy Nhục Chi như thể không cần tiền.

Thật ra không chỉ là Đường mập, mà hầu như tất cả mọi người đều có ý nghĩ này.

Khi từng ngọn bùa hỏa cháy lên, những cái đầu chất thành đống của Thủy Nhục Chi vậy mà lại bị nướng đi hết một nửa. Cuối cùng, tên này có vẻ như là đã thấy sợ hãi mà chui mạnh xuống dưới sông.



Trong phút chốc, những bùa hỏa đang bùng cháy mãnh liệt kia liền mất đi sức mạnh, cuối cùng hóa thành từng nắm tro bụi, bị dòng nước chảy xiết cuốn đi.

Đột nhiên, dây dẫn hồn trêи cọc gai dầu bị một nguồn sức mạnh lớn kéo xuống dưới, khiến cho tôi căn bản là không khống chế được thứ trong tay. Chỉ trong thời gian chớp mắt, dây dẫn hồn liền bị kéo đi bốn năm mét.

Mà những đội tìm xác khác lại không được may mắn như chúng tôi, liên tục vang lên tiếng rạn nứt rắc rắc, khiến cho những thành viên trong các đội tìm xác kia phải chửi ầm lên.

Chắc là cọc của bọn họ đã triệt để đổ sụp, đồng loạt bị kéo vào trong dòng nước chảy xiết, ngay cả dây dẫn hồn cũng mất luôn tung tích. Thế là cơ hội đánh bắt Thủy Nhục Chi cũng mất luôn, cho nên mới khiến bọn họ trở nên ảo não không thôi.

“Tên ngốc kia, hình như bây giờ chỉ còn lại nhà họ Đặng và hai nhà chúng ta. Mà cọc gai dầu bên phía chúng tôi cũng đã bị gãy mấy cây, dây dẫn hồn của những người khác cũng bị kéo vào trong sông. Sức lực kiềm chế Thủy Nhục Chi cũng giảm đi rất nhiều. Anh nhất định phải giữ chắc, ngàn vạn lần không thể để cho Thủy Nhục Chi chạy thoát một cách vô ích như vậy được.”

Cô nàng làm từ băng Đường Phi Yến kia lại căn dặn tôi một phen, nghe đến mức trong lòng tôi gợn lên một trận phản cảm, giống như là tôi thiếu nợ cô ta một ân huệ rất lớn vậy, chẳng qua là ăn một viên thuốc thôi, có đến mức đó không?

Chẳng qua là một người đàn ông trưởng thành như tôi đây cũng không muốn giống như một đứa con gái, cho nên kìm nén tính tình lại, không nóng không lạnh hừ hừ hai câu với cô ta.

“Anh em nghe thấy chưa? Vì ngày tháng tốt đẹp sau này của anh em chúng ta, ngàn vạn lần không thể để cho Thủy Nhục Chi chạy thoát.” Cái tên hám tài Đường mập này cũng không ngừng lải nhải với tôi…

Thật ra từ lúc mọi người nhận ra con quái vật trong nước kia là Thủy Nhục Chi, đến khi cây cọc của ba đội tìm xác khác bị bẻ gãy, chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn, sau khi chủ nhà của các nhà đứng trêи vách đá phát hiện ra, thì sự việc đã xảy ra rồi.

Đối với chủ nhà của ba nhà họ Tống, nhà họ Dương và nhà họ Bàng mà nói, đây chẳng qua chỉ là một cuộc thi đấu vớt xác bình thường. Cho nên bọn họ không quá tập trung vào đây quá nhiều tinh lực. Có thể gặp được bảo bối như cấp bậc Thủy Nhục Chi cũng chỉ là một điều bất ngờ mà thôi. Hiện giờ mất trắng đi cơ hội tốt này, bọn họ hối hận đến mức xanh ruột rồi.

Ba chủ nhà không ngừng nổi cơn tam bành, trách mắng đội tìm xác dưới tay đều là một đám ăn hại. Bọn họ không để ý đến thân phận mà chửi bới ầm lên. Rõ ràng là vô cùng tiếc hận vì đã bỏ lỡ bảo vật.

Mà hai vị chủ nhà của nhà họ Đặng và nhà họ Đường thì lại dự định trượt xuống khỏi vách đá trước. Mà đối mặt với lời ngăn chặn của năm vị trọng tài chính, bọn họ chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng, hời hợt trả lời lại một câu: “Chẳng lẽ cuộc thi đấu của đám trẻ con còn quan trọng hơn Thủy Nhục Chi?” Liền lo lắng không yên mà trượt theo dây thừng xuống dưới.

Thậm chí ông lão nhỏ con cũng không có lòng dạ đứng trêи vách đá quan sát nữa. Ông ta liên tục lớn tiếng căn dặn chúng tôi. Nếu như không phải là thấy bên phía chúng tôi yên ổn không có chuyện gì, thì sợ rằng ông ta cũng sẽ chạy xuống đây cùng hai vị chủ nhà kia.



Đối mặt với các vị chủ nhà của các nhà vào ngày thường đều là ngồi tít trêи cao, không thể với tới, trong lòng tôi lại dâng lên một chút khinh thường. Bất kể là ai thì đứng trước mặt những bảo vật của trời đất đều sẽ lộ ra vẻ mặt tham lam, xấu xí. Chẳng lẽ những nhân vật có gia tài bạc triệu như bọn họ còn thiếu tiền sao?

Nhưng mà một câu nói sau đó của Đường mập đã triệt để đánh tan cách nghĩ này của tôi.

“Người anh em, cậu đừng có bị lời nói lúc nãy của anh mập đây làm cho hiểu sai, chỉ cho là Thủy Nhục Chi rất đáng tiền, hơn nữa nướng lên ăn còn rất ngon. Thật ra tác dụng lớn nhất của nó là bồi bổ nguyên khí. Không những có thể kéo dài tuổi thọ của con người, mà nó còn có hiệu quả thần kỳ trong việc chữa trị những căn bệnh không thể chữa được. Nói khoa trương một chút thì là cho dù chỉ còn lại một hơi tàn, dùng thuốc luyện chế ra từ Thủy Nhục Chi cũng có thể cứu sống!”

Nghe được lời này của Đường mập, lòng tôi vốn đang bình tĩnh cũng không khỏi kϊƈɦ động lên. Theo những gì anh ta nói thì nếu như tôi có được Thủy Nhục Chi, thì không phải là có thể chữa được bệnh của Kha Phàm sao?

Vừa nghĩ đến đây, lòng tôi cũng kϊƈɦ động lên theo, dùng hết sức lực toàn thân giữ chặt cọc gai dầu trong tay.

Mà hai đội tìm xác khác bởi vì có sự gia nhập của chủ nhà, nên cũng tăng thêm rất nhiều sự tự tin.

Nhưng mà tiếc rằng Thủy Nhục Chi vẫn luôn ở dưới sông cách chúng tôi khá xa gây sức ép, cũng rất khó mà kéo nó lại đây trong chốc lát.

Nhà họ Đặng thân là đội tìm xác xếp hạng nhất, đương nhiên chủ nhà cũng phải có thủ đoạn phi thường. Cũng không biết ông ta đã động tay động chân gì lên dây dẫn hồn, mà dây dẫn hồn lại tỏa ra nhiều ánh huỳnh quang, sau đó liền ném ra một lá bùa vàng.

Khi bùa vàng sắp đến gần mặt sông, đột nhiên phát ra một tia sét lớn bằng cánh tay, đánh thẳng vào dây dẫn hồn, sau đó một chuỗi hồ quang điện nổ đôm đốp men theo dây dẫn hồn chui vào trong nước sông.

Trong lập tức, một mảng đen thui trong sông liền xuất hiện một đường ánh sáng điện nhanh chóng chớp động.

Chỉ trong vòng nửa hơi thở, tia sét liền đánh trúng Thủy Nhục Chi trong sông, sau đó ánh sáng lóe lên rồi biến mất, dưới mặt sông lại lần nữa khôi phục thành một mảng đen thui.

Cùng lúc đó, tôi cảm thấy dây dẫn hồn trêи cọc gai dầu lại rung lên một trận dữ dội. Xem ra tia sét mà chủ nhà nhà họ Đặng kϊƈɦ ra đã tạo ra một thương tổn nhất định cho Thủy Nhục Chi. Thật không ngờ một ông cụ trông có vẻ bình thường lại có bản lĩnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.