Gọi Hồn

Chương 72: Tạm biệt



Tôi mở to mắt, trong lòng cảm thấy khó hiểu, sao có thể xảy ra chuyện như thế này? Sau đó tôi lắc đầu, đi vào trong đồn công an.

Nhưng không ngờ rằng tìm một vòng cũng không thấy ai, Chắc chắn lúc nãy bọn họ đều đuổi theo hai tên trộm đó rồi, haizz! Sao lại đen đủi như vậy chứ!

Sau một hồi đi qua đi lại, đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng tôi không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cõng cô bé tới chỗ bọn Thái Phụng đang tụ họp.

Từ xa, tôi nhìn thấy ba người bọn Thái Phụng, đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, thấy tôi còn cõng theo một người nữa, đều có chút không hiểu là có chuyện gì.

Nhưng lúc nghe cô bé nói mớ gọi “ba”, tất cả bọn họ đều nhìn tôi đầu hoài nghi, như thể bọn họ nghi ngờ tôi đã làm ra chuyện gì xấu ở bên ngoài vậy.

Tôi liên tục khoát tay, trêи đường trở về kể toàn bộ câu chuyện cho bọn họ nghe.

Không ngờ rằng ba người bọn họ đều đồng ý với cách làm của tôi, không ngừng nói đánh hay lắm, họ còn phàn nàn rằng sao tôi không nên dễ dàng bỏ qua cho bọn côn đồ như vậy.

Cuối cùng Thái Phụng giải vây cho tôi, cô ấy đưa cô bé về phòng mình chăm sóc vì vậy tôi không cần phải lo lắng nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thái Phụng vô cùng lo lắng gọi tôi tới, nói rằng cô bé hôm qua tôi cứu đã rời đi rồi, chỉ để lại một mảnh giấy.

Tôi có chút tò mò, cầm tờ giấy lên cẩn thận xem, thì thấy chữ viết trêи đó rất thanh thoát.

Mở đầu viết: “Hôm qua cháu uống quá nhiều, vì vậy mới gọi chú là ba, chú cũng coi như đã có được lợi ích, nhưng mùi trêи người chú thực sự rất giống ba cháu, vì vậy cháu tạm thời sẽ tiếp tục làm con gái chú nhé!”

Xem đến đây mà tôi toát mồ hôi, tôi đã sống hai mươi ba năm rồi, mặc dù trong có chút trưởng thành hơn so với tuổi, nhưng dù sao thì tôi vẫn chưa cưới vợ, nếu đột nhiên có một đứa con gái lớn như vậy, nếu đột nhiên lại có một đứa con gái lớn như vậy, chẳng khác nào bảo tôi sẽ độc thân cả đời!



Nhưng những lời tiếp theo khiến tôi không đành lòng từ chối cô bé uống rượu say đó.

“Mười năm trước bố cháu đột nhiên rời đi, Lúc đó cháu mới sáu tuổi, trong mười năm qua, mỗi giờ mỗi phút cháu đều nhớ ông ấy, muốn ông ấy bế cháu, cõng cháu. Mười năm đã trôi qua, cháu không biết rốt cuộc ba đã đi đâu? Nhưng cháu thực sự muốn ông ấy trở về thương cháu, yêu cháu, dáng vẻ hôm qua chú cứu cháu, khiến cháu giống như được nhìn thấy hình ảnh của ba vậy, vì vậy trong lòng cháu đã xem chú là ba, sau này cháu sẽ còn đến tìm chú.”

Tái bút: “Con gái ngoan của ba, Tiểu Tiểu.”

Cầm tờ giấy trêи tay, cảm thấy dở khóc dở cười, dù thế nào cũng không ngờ rằng tự nhiên lại xảy ra chuyện như vậy.

Thái Phụng đứng bên cạnh tôi, nghiêng đầu nhìn rõ nội dung của tờ giấy, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy vô cùng vui vẻ, trong mắt có chút gì đó đùa giỡn, nhưng ngay sau đó bĩu môi, tỏ vẻ rất tức giận.

“Anh Hổ, bình thường trông anh rất thật thà chất phác, không ngờ anh lại có thể trêu ghẹo một cô bé vui vẻ như vậy, nắm bắt được trái tim thiếu nữ mới mười sáu tuổi. Đúng là có bản lĩnh.”

Tôi biết Thái Phụng đang cố ý tình chọc tức tôi, lấy tôi để đùa cợt, vì vậy cũng không chấp nhặt với cô ấy.

Chỉ cầm tờ giấy lên với vẻ mặt chua xót, nhưng trong lòng không mong cô bé đội mũ lưỡi trai lại đến tìm mình nữa, nếu không có thể sẽ làm lỡ hạnh phúc cả đời của tôi mất.



Lúc mấy người chúng tôi đến địa điểm tổ chức cuộc thi, đã thấy Ngưu chuột nhắt đang ở đó đợi.

Xem ra lúc đó thằng nhóc này không bị thương, chỉ là mệt mỏi nên ngã xuống thôi, sau hai ngày nghỉ ngơi, bây giờ đã khỏe mạnh như rồng như hổ rồi.

Nhưng khi tôi đến võ đài cao, nơi tôi sẽ thi đấu, thấy rất nhiều người đang vây quanh đó, cật tới mức con kiến cũng không chui lọt, tất cả đều đang nhướn cổ để xem trận đấu của ai đó.

Câu nói của Thái Phụng đã giải đáp thắc mắc trong lòng tôi.

“Không ngờ, người phụ nữ lạnh lùng như Đường Phi Yến lại được nhiều người yêu thích như vậy, những người này không phải tới chỉ để xem cô ta thi đấu, chỉ sợ hầu hết đều là vì vẻ ngoài của cô ta.” Giọng của Thái Phụng có chút châm biếm.



Không cô gái nào muốn tiếp tục bị so sánh với người đẹp hơn mình, đặc biệt là khi cô ấy đã rất xinh đẹp, lại càng không muốn người khác lấn át mình.

Nhưng không ngờ, một người luôn thành thật, chất phác như Lý Nhị Bảo lại nói ra một câu khiến tôi rất khâm phục như vậy.

“Chị Thái, trong mắt tôi chị đẹp hơn cái cô Đường Phi Yến kia nhiều, ít nhất khi nhìn chị tôi không cảm thấy lạnh cả người.” Nói xong, anh ta chen vào trong đám người rồi biến mất.

Tôi cười đến mức mí mắt giật giật, nhưng không dám cười thành tiếng trước mặt Thái Phụng.

Với hiệu lệnh của trong tài, cuộc so tài bị trì hoãn của tôi và Đường Phi Yến chính thức được bắt đầu.

Người phụ nữ này vừa ra tay đã không hề nể tình, giống như muốn trút hết mọi điều tức giận mấy ngày vừa qua vào trận đấu này, trêи võ đài ép tôi tới nỗi phải không ngừng lùi về phía sau.

Tận dụng sai lầm này, tôi nói nhỏ với Đường Phi Yến: “Cô điên đủ chưa, đừng có không biết điểm dừng, mỗi một chiêu của cô rõ ràng là muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn, đổi chỗ khác đánh không được sao?”

Đường Phi Yến mặt không cảm xúc, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, muốn giết người, nghe tôi nói xong, tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi thấy anh không thuận mắt, còn có tên mập chết tiệt kia nữa, đúng là loại chẳng ra gì, chưa nói tới chuyện mấy người đã uống thuốc của tôi, vậy mà lại còn trở mặt không nhận người, , suýt nữa còn ra tay với ông của tôi, người lòng dạ độc ác như vậy, khiến anh phải sống cô độc cả đời, cái giá như vậy là quá dễ dàng cho anh rồi.”

Tôi nghe cô ta nói xong, cảm thấy rất tức giận, hét lên: “Đúng, chúng tôi đã uống thuốc của cô, là chúng tôi nợ cô, vốn dĩ còn muốn báo đáp lại, nhưng ông cô, cái lão già đó…”

Tôi còn chưa kịp nói xong, Đường Phi Yến nhìn chằm chằm, tức giận mắng chửi: “Câm miệng, anh không được phép xúc phạm ông tôi.” Vừa nói vừa dơ chân đạp vào bụng tôi.

Tôi né được cú đá chí mạng của Đường Phi Yến, nhưng cô ta vẫn không ngừng mắng chửi: “Mấy người đúng là loại không có lương tâm, uổng công lúc đó tôi đã lấy loại thuốc tốt nhất để cứu mấy người, nhưng khi mấy người có được Thủy Nhục Chi rồi, thậm chí một chút cũng không cho tôi, lương tâm của mấy người bị chó tha đi đâu rồi.”

Tôi liên tục lắc đầu, , ấm ức nói: “Tôi nói này cô Đường, cô đã trách lầm tôi rồi, vốn dĩ tôi định đưa cho cô Thủy Nhục Chi, nhưng đều trách tên mập đó, không thấy anh ta cầm Thủy Nhục Chi trốn mất tăm mất tích hay sao? Cả tôi và Lý Nhị Bảo đều không được chia phần nào, sau đó tôi còn đang muốn tìm anh ta tính sổ!”

“Hừ! Ai tin lời anh chứ, có quỷ mới biết anh và tên mập đó có bàn bạc trước với nhau hay không? Nói không chừng hai người đã âm thầm chia nhau, trò này của anh mà dám qua mặt chị đây?” Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Phi Yến lạnh lùng như băng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.